Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 174: Chương 174





“Không dám, không dám, người anh em thả lỏng một chút đi!” Cả người Triệu Nam Thiên bắt đầu thả lỏng, nhìn như không có chút uy hiếp nhưng thần kinh lại âm thầm căng thẳng.

Không khí đang vô cùng ngột ngạt, cuộc chiến đấu giữa ba người đàn ông dường như hết sức căng thẳng!
Trong lúc này, cửa chống trộm đằng sau truyền đến tiếng thanh thúy, là âm thanh mở cửa bằng chìa khoá, dường như ngay lập tức cửa chống trộm từ từ mở ra!
Gã đội mũ lưỡi trai phản ứng kịp thời, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi!
Triệu Nam Thiên cũng không ngờ vẫn còn tình huống đột phát bất ngờ, trong lúc anh đang sững sờ thì có một người đi từ ngoài cửa vào, nói đúng ra là một cậu bé, dáng dấp chỉ mới tám chín tuổi, trên người mặc đồng phục học sinh, sau lưng mang cặp sách.

Lúc nhìn thấy đám người Triệu Nam Thiên, phản ứng đầu tiên của cậu bé là sửng sốt, sau đó ngây thơ hỏi: “Mấy người là ai thế?”
Triệu Nam Thiên xoay người, không dấu vết ngăn cản dao găm trong tay mũ lưỡi trai, nở nụ cười thả lỏng: “Các chú là bạn của cha cháu.



Vừa nói chuyện, ánh mắt của anh lúc này mới nhìn lên trên tường, toàn là giấy khen: “Cháu là Minh hả? Bình thường cha cháu nói rất nhiều với chú về cháu đấy, thành tích học tập của cháu tốt đấy!”
Cậu bé cười cười, bắt đầu chào hỏi một tiếng: “Chào các chú ạ!”
Lúc này tên đội mũ lưỡi trai mới hiểu được ý đồ của Triệu Nam Thiên, vội vàng giấu con dao găm đi, nhưng cũng không dám khinh thường mà để ngang lưng Từ Minh.

Anh ta thoáng kinh ngạc: “Hôm nay là cuối tuần, mẹ con đâu?”
Cậu bé thứ hiểu thứ không nói: “Mẹ nói mẹ phải đi công tác nên để con qua đây vài ngày, lúc đưa con đến nơi lầu rồi đi.


Sắc mặt mũ lưỡi trai khó coi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Triệu Nam Thiên ngồi xổm người xuống, dưới thần kinh căng thẳng của tên mũ lưỡi trai, anh bóp khuôn mặt bé trai kia một chút: “Đây là quà chú tặng cháu, mau đi làm bài tập đi.


Chú có chuyện muốn nói với cha cháu đấy!”
Hai mắt cậu nhóc kia tỏa sáng, mừng rỡ nói: “Oa oa, mô hình Kasuga Yeqiu kìa! Chú ơi, chú thật sự cho cháu sao?”
Triệu Nam Thiên hơi ngẩn ra, thứ đồ chơi này vừa rồi anh rút ra từ chìa khóa của Vương Như Nguyệt, chỉ đơn giản muốn đuổi khéo tên nhóc này đi thôi, nào biết còn có tên chứ?
Anh vội vàng gật đầu, ngoài miệng vẫn không quên căn dặn: “Tất nhiên cho cháu rồi, nhưng cháu phải làm xong bài tập trước đã, sau đó mới có thể chơi!”
Cậu bé vui như nhặt được bảo bối, hôn một cái trên khuôn mặt Triệu Nam Thiên, lúc này sung sướng nói: “Chú tốt thật đấy, cháu phải đi làm bài tập đây!”
Nói xong, cậu bé mang theo cặp sách chạy vào phòng ngủ, “ầm” một tiếng, trong phòng khách lại khôi phục an tĩnh lần nữa.

Triệu Nam Thiên vẫn rất căng thẳng, ánh mắt chú ý nhất cử nhất động của tên mũ lưỡi trai.

Mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên một lúc lâu, không thấy anh ta có hành động gì cả, con dao găm kia cũng biến mất không tăm hơi.

Từ Minh thở phào mạnh một cái như trút được gánh nặng, nói không sợ đó giả, chỉ một lát thôi mà mồ hôi lạnh đã làm ướt nhẹp cả phần lưng anh ta.

Triệu Nam Thiên lo lắng hỏi: “Bé Minh, cậu không sao chứ?”
Mới đầu anh cũng không phải quá lo lắng, mà tên đội mũ lưỡi trai khiến anh áp lực rất lớn, những người như vậy thường có tác phong làm việc không theo lẽ thường Từ Minh vội vàng lùi trở về: “Anh Thiên, tôi không sao!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.