Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 195: Chương 195





Bọn họ không hề nói chuyện với nhau khi đi về.
Vương Như Nguyệt không hỏi gì, trực tiếp đưa bọn họ về tiểu khu Giang Uyển.
Từ Minh rất có mắt nhìn, nhìn ra được Vương Như Nguyệt có lời muốn nói, cũng không có liên quan đến Triệu Nam Thiên, trực tiếp về ký túc xá.
Triệu Nam Thiên nhìn thời gian, chắc gần mười một giờ.

Trên đường vô cùng im lặng, chỉ có mùi nước hoa trên người Vương Như Nguyệt đang lơ lửng trong khoang xe.
Không khí trong xe ngày càng nóng lên, Vương Như Nguyệt đã cởi tất ra rồi, chỉ cần liếc mắt một chút là có thể nhìn thấy cặp đùi trắng nõn nà của cô.
Anh không dám nghĩ xa hơn, vội vàng ngậm một điếu thuốc.
Vương Như Nguyệt mở đài lên, đung đưa theo tiết tấu chậm rãi của một bài hát nước ngoài.

Cô chớp chớp mi, phá vỡ im lặng trong xe, nói: “Hôm nay cảm ơn anh!”

Triệu Nam Thiên có chút không thích ứng được không khí như thế này, ho nhẹ một tiếng: “Cảm ơn cái gì chứ, mọi người nên giúp đỡ nhau thôi mà.”
Vương Như Nguyệt không quá vui vẻ, sắc mặt đỏ ửng lên nói: “Giữa hai chúng ta với nhau mà anh nhất định phải khách sáo như vậy ư? Lẽ nào hôm nay anh không lo cho tôi một chút nào hay sao?”
Triệu Nam Thiên vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là lo rồi.”
Vương Như Nguyệt tỏ vẻ chờ mong hỏi: “Loại lo lắng nào vậy?”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Lo lắng cho cô như với bạn bè thôi.”
Vương Như Nguyệt vẫn giữu sắc mặt như thường, không rõ là tức giận hay ghen tuông: “Anh không cần dùng những lời này chặn miệng tôi.

Tôi thừa nhận tôi có chút hào cảm với anh, có điều ngày bị Lý Phong vứt bỏ đó tôi đã thề rằng đời này sẽ không bao giờ tin đàn ông nữa!”
Triệu Nam Thiên không biết nói tiếp như thế nào nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bội phục người phụ nữ này.
Trước đây bị đàn ông vứt bỏ, còn bị coi như công cụ để lợi dụng, nếu là một người phụ nữ bình thường có lẽ đã sụp đổ từ lâu rồi.
“Có điều, anh là ngoại lệ!” Nói vậy, cô quay đầu lại, sự dịu dàng trong mắt giống như có thể làm người ta tan chảy.

Triệu Nam Thiên cảm thấy bồn chồn trong lòng, anh cũng không cảm thấy mình ưu tú hơn ai, chỉ là trùng hợp xuất hiện khi cuộc đời Vương Như Nguyệt rơi vào tăm tối thôi.
Nếu không một bảo vệ tiểu khu bình thường như anh sao có thể lọt vào mắt Vương Như Nguyệt chứ?
Tô Mục Tuyết là như vậy, Vương Như Nguyệt cũng như vậy, anh không muốn thừa nhận cũng không thể.
không đợi Triệu Nam Thiên lên tiếng, cô đã nói tiếp: “Tiểu Đông, chúng ta nhận chị em đi?”
“Hả?” Triệu Nam Thiên há hốc miệng, trong lòng không rõ là thất vọng hay là cái gì khác.
Vương Như Nguyệt bĩu môi: “Sao, anh không muốn?”
Triệu Nam Thiên vội vàng lắc đầu: “Không phải, chị Như Nguyệt, em đương nhiên không có ý đó! Có điều chị là bà chủ lớn có tiền, còn em chỉ là một bảo vệ nhỏ bình thường thôi, chị không ngại mất mặt sao?”
Vương Như Nguyệt lườm một cái xem thường: “Giả vờ à? Đi với tôi còn giả vờ gì?”
Cô cười lạnh, tiếp tục nói: “Bốn trăm vạn đưa đến bên miệng, anh không thèm liếc một cái đã từ chối, thế mà không ngại còn nói mình chỉ là một bảo vệ bình thường? Anh dám nói anh không có suy nghĩ gì khác sao?”
Triệu Nam Thiên vò đầu cười ngây ngô: “Haiz, chị Như Nguyệt, chị đừng trêu em nữa.

Lúc đó em không nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ hối hận chết đi được.

Thật đó, em hối hận đến xanh ruột luôn rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.