Triệu Nam Thiên hoàn toàn không nhận ra Tô Mục Tuyết đang nói móc mình: “Thật mà, là chị nuôi, vừa mới nhận thôi, ở trong xe đó.
Không phải cô cũng nhìn thấy sao?”
Tô Mục Tuyết nghi hoặc, giọng nói như đang thẩm vấn phạm nhân: “Anh nói rõ cho tôi, cô ta có ý gì mà lại phải nhận chị em với anh?”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Chuyện này kể ra dài lắm.
Hay là… chúng ta đi vào rồi nói?”
Tô Mục Tuyết lúc này mới phát hiện sắc mặt Triệu Nam Thiên mỏi mệt, quần áo trên người cũng có nhiều tổn hại.
Cô nghĩ một chút bèn để anh vào nhà.
Một lát sau, Triệu Nam Thiên giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện, có điều anh đều cố ý bỏ qua những chi tiết lúc ở cạnh Vương Như Nguyệt.
Tô Mục Tuyết nửa tin nửa ngờ, thật sự không nghe ra sai ở đâu.
Có điều chuyện này còn hấp dẫn hơn cả trong phim vậy?
Đầu tiên là tiểu tam độc ác, sau đó lấy được tiền tham ô, tiế theo bắt được kẻ đồng lõa, cho đến tận khi bất chấp nguy hiểm cứu được hai người từ miệng núi lửa.
Hết thảy đều kín kẽ, không có lỗ hổng nào, khiến cô không tìm ra nửa điểm sai lầm.
Điều khiến cô ngạc nhiên chính là một trong hai đương sự lại là cậu chủ của Tập đoàn Hoa Khắc.
Tô Mục Tuyết chưa nghe qua tên Hoa Tư Thiếu, có điều tập đoàn Hoa Khắc lại vô cùng nổi tiếng.
Nhà họ Tô chính là nhà giàu có tiếng ở vùng Đông Châu.
Cho dù ở thời kỳ thịnh vượng thì cũng không là gì ở trong mắt Tập đoàn Hoa Khắc.
Không ngờ rằng tối hôm nay Triệu Nam Thiên chịu khổ cực thế mà lại được Hoa Tư Thiếu nợ một ân tình.
Tô Mục Tuyết âm thầm tính toán trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi một câu: “Anh nói thật sao?”
Triệu Nam Thiên vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi lừa cô để làm gì?”
Tô Mục Tuyết giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, dừng dừng rồi mới hỏi: “Đúng rồi, cái người Vương Như Nguyệt đó có đẹp không!”
Triệu Nam Thiên hoàn toàn không biết nói gì.
Anh vốn tưởng Tô Mục Tuyết muốn hỏi cái gì, kết quả đợi một lúc lâu thế mà hỏi ra một câu mang tính tò mò như vậy.
Chẳng lẽ ngay cả nữ thần cũng không là ngoại lệ của việc có bản chất thích tám chuyện của phụ nữ?
Trong lòng oán thầm không thôi nhưng ngoài miệng anh vẫn không dám biểu hiện ra điều gì.
Triệu Nam Thiên vội vàng xoa tay: “Bình thường, chỉ là người bình thường thôi, còn kém xa cô!”
Mặt Tô Mục Tuyết đỏ lên, giống như có chút hưởng thụ, ngoài mặt lại không dám thừa nhận: “Anh lừa tôi ít, nếu dáng vẻ không xinh đẹp thì sẽ bị đưa vào phòng của Hoa Tư Thiếu sao? Tôi cảnh cáo anh, kiểu chị em nuôi này, sau này cách xa cô ta là một chút, nghe thấy không?”
Triệu Nam Thiên ngượng ngùng gật đầu, liên tục nói phải phải.
Tô Mục Tuyết cảm thấy lời này không đúng lắm, lại cất giọng trong trẻo những giả vờ lạnh dùng giải thích một câu: “Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ anh bị lừa thôi.
Đương nhiên anh có bị lừa thì cũng không liên quan gì đến tôi, đừng làm ô uế ánh mắt của tôi.”
Triệu Nam Thiên vốn cho rằng nữ thần Tô sẽ hỏi chi tiết, nhưng Tô Mục Tuyết lại đứng dậy đi lên nhà.
Khi đi đến chân cầu thang, cô đột nhiên dừng lại, “Sau này nếu như người phụ nữ đó lại đến, không cho cô ta vào nhà, nghe rõ chưa?”
Triệu Nam Thiên thở phào nhẹ nhõm, vậy là ai thoát nạn rồi hay chưa?
Anh nào dám cãi lời, đừng nói là dì Đào, sau này dù là ai gõ cửa thì cũng phải vờ như không nghe thấy!
Tô Mục Nguyệt đi được nửa cầu thang lại dừng bước rồi nói: “Trên bàn vẫn còn đồ ăn, sau khi ăn xong nhớ dọn dẹp, tôi cũng dọn phòng khách rồi, sau này anh sẽ sống ở đó.”
Lúc này Triệu Nam Thiên mới nhớ ra mình chưa ăn cơm, xoa bụng đi vào phòng ăn.