Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 224: Chương 224





Triệu Nam Thiên há hốc mồm, không nghĩ tới việc này thật sự làm liên lụy tới Vương Như Nguyệt: “Vậy thì chị … còn có chỗ nào để ở không?”
Vương Như Nguyệt nói một cách đáng thương: “Không có, vậy em có thể giúp đỡ chị không? Chị có thể làm tất cả mọi việc, giặt giũ, nấu nướng, vừa có thể làm ấm giường vào buổi tối.


Triệu Nam Thiên cũng bất lực, những chuyện khác anh có thể giúp nhưng chuyện này thì không được.

Vương Như Nguyệt cười khúc khích: “Xem coi em sợ kìa, thật sự em sợ chị ăn vạ em sao?”
Triệu Nam Thiên vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó, chuyện của chị cũng là chuyện của tôi mà.


Vương Như Nguyệt nghiêm túc nói: “Được rồi, không trêu chọc em nữa, trong thời gian chị và Lý Phong ở cùng nhau, không phải chị không chuẩn bị, em không cần lo lắng, nếu thật sự chị gặp phiền phức, chị sẽ báo với em.


Sau khi tán gẫu vài câu, Triệu Nam Thiên hỏi chuyện chính, Vương Như Nguyệt đã làm việc trong Hoa Khắc nhiều năm, nên có thể cô sẽ biết một chút thông tin nội bộ.


Vương Như Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu em hỏi chị chuyện này, em hỏi đúng người rồi.

Tôn Mập có một người anh họ là trưởng phòng an ninh của công ty Vật Nghiệp, lúc đi theo Lý Phong, chị đã gặp gã ta vài lần.

Tính cách của anh ta rất tàn nhẫn, em phải cẩn thận!”
Triệu Nam Thiên nghĩ tới một chuyện khác, anh liền nói: “Nghe nói Tôn Mập ở phòng nhân sự bên kia có rất nhiều bè phái, có đúng không?”
Vương Như Nguyệt bật cười: “Chị họ của gã ta là phó trưởng phòng nhân sự, em nghĩ sao?”
Triệu Nam Thiên hiểu ra, thì ra còn có quan hệ rắc rối như vậy, may mắn cho anh, nếu anh không hỏi trước mà xông vào, chắc chắn sẽ có chuyện!”
Nói đến đây, Vương Như Nguyệt đột nhiên trở nên căng thẳng, bỗng nhiên nhắc nhở anh: “Đúng rồi, Triệu Nam Thiên, có một người, em phải chú ý một chút!”
Triệu Nam Thiên cười, không cần Vương Như Nguyệt nhắc nhở, anh đã biết rồi
Một người đi về phía anh, bước đi hơi khập khiễng, không ai khác, đó chính là ông Vương.

Từ lúc chia tay nhau ở quán karaoke lần trước, hai người đã không gặp nhau, nhìn cũng đoán được, dường như ông ta ở đây để đợi anh.


Triệu Nam Thiên vội vàng tiến lên: “Ông Vương, sao ông lại tới đây?”
Ông Vương không nói lời nào, dùng sức đấm anh một cái, trong miệng chửi thề một câu.

Triệu Nam Thiên không phòng bị, bị ông ta đấm một cái vào mặt.

Mặt của anh sưng lên, anh dùng đầu lưỡi liếm liếm, trong miệng nồng nặc vị tanh, phun ra một ngụm máu từ trong miệng ra đất.

Cú đấm này rõ ràng là rất uy lực, nhưng Triệu Nam Thiên có thân thể khoẻ mạnh, cũng không làm sao cả.

Chân ông Vương vốn bị tật, lại còn lớn tuổi, ông đứng không vững, xém ngả ra đất.

Triệu Nam Thiên cười khổ, vội vàng đỡ ông ta và nói: “Ông Vương, tôi có chuyện gì không đúng, ông đánh hay mắng cũng được, tôi hứa sẽ không đánh lại, nhưng ông đừng quá tức giận!”
Ông Vương chửi mắng: “Thằng nhóc con, tôi vốn dĩ xem cậu như người nhà, còn giúp cậu mai mối, nhưng cậu đúng là người xấu, lại còn ảnh hưởng tới chuyện của con gái tôi, phá hỏng gia đinh của nó !”
Giọng nói của Ông Vương không nhỏ, thậm chí còn làm cho không ít người qua đường nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.

Triệu Nam Thiên uất ức kêu trời: “Ông Vương, ông nói vậy là có ý gì? Nếu tôi thật sự làm ra chuyện đó, hãy để ông trời đánh tôi chết đi!”
Ông Vương thở hồng hộc: “Còn dám gạt tôi? Buổi tối hôm đó, cậu đi vào nhà Như Nguyệt làm gì? Còn có Lý Phong, tại sao nó lại vào tù? Đây không phải là cái bẫy của cậu sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.