Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 241: Chương 241





Người đàn ông lúc này mới kịp phản ứng, “Chết tiệt, tên khốn nạn như cậu, dám lừa gạt ông đây!”
Ông ta vốn dĩ không dám ra tay, nhưng này lại tức hổn hển, nào còn để ý đến nhiều thứ như vậy? Ông ta lao lên với một nắm đấm của mình, còn vừa muốn giật lại bản hợp đồng cho thuê!
Triệu Nam Thiên đã nhận nhịn rất lâu rồi, đâu còn khách khí với ông ta nữa? Một cái tóm lấy liền khống chế người ta.

Cùng với một tiếng lanh lảnh vang lên, cánh tay của Vương lão nhị mềm nhũn xuống dưới, cả người cũng bị Triệu Nam Thiên nhấc lên giống như con gà con.

“Lừa gạt thì cũng thôi đi? Bây giờ lại còn muốn trắng trợn cướp đoạt, thật sự cho rằng luật pháp trị không được anh sao?”
Dứt lời, Triệu Nam Thiên một cước đá vào bụng đối phương, đạp cả người ông ta bay lên.

Vương lão nhị chật vật ngã sấp xuống, vừa vặn đập lên trên ngọn nến cạnh hành lang, bỏng mà thảm thiết kêu la.


Người phụ nữ chạy tới đỡ, vừa đi theo khóc lóc om sòm, “ối dồi ôi, cậu dám đánh người? Giết người rồi! Cứu mạng!”
Triệu Nam Thiên nhìn bà ta diễn kịch, trong miệng vẫn không quên nhắc nhở, “Căn phòng này là chúng tôi thuê, chúng tôi có được quyền sử dụng trong thời gian thuê, hai người các người chạy đến nhà em gái tôi nhà làm loạn lên, quấy rầy cuộc sống của em gái tôi không nói, còn dám đánh người? Tôi, đây là phòng vệ chính đáng!”
Người đàn cô khóc không ra nước mắt, đánh lại đánh không lại, nói đạo lý còn nói không lại người ta.

Vậy phải làm sao bây giờ, vô duyên vô cớ cho cậu ta mười vạn tệ?
Bà ta dứt khoát ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, “Tôi không hiểu về luật pháp, cậu nói tôi cũng đều không nhận, đòi tiền chúng tôi chắc canh sẽ không đưa! Các người cũng đừng nghĩ tới, dù sao cô đây không đi làm, kham nổi sao!
Khuôn mặt nhỏ bé bị dọa của Khổng Như Nguyệt trắng bệch, người phụ nữ nói không sai, cô thật sự kham không nổi.

Đối phương thật sự ba ngày hai lại tới náo loạn, cô cũng không cách nào sinh hoạt bình thường được.

Khỏi cần phải nói, chính là những ngọn nến trắng và vòng hoa trước cửa nhà, liền khiến cho cô khi đi ngang qua trong lòng không khỏi run sợ.


Khổng Như Nguyệt hiện tại là tiếc đứt ruột, lúc trước mướn nơi này hoàn toàn là bởi vì tiền thuê nhà rẻ, kết quả không có nghĩ rằng, vậy mà phiền toái cô gây ra lại nhiều như vậy!
Triệu Nam Thiên đưa tay nắm lấy bả vai của Khổng Như Nguyệt, dường như đang cho cô chỗ dựa, lại không nghĩ đến côn chân của cô mềm nhũn, xém chút nữa ngã quỵ.

Ôn hương nhuyễn ngọc đụng vào ngực anh, anh cũng không dám mảy may rụt rè, “kham với bà? bà suy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi một lúc nữa liền chuyển đi!”
Người phụ nữ mắt trợn tròn, chẳng lẽ tiền thuê nhà và tiền đặt cọc của cô cũng không cần nữa, bồi thường nói ra cũng không cần nữa sao?
Triệu Nam Thiên giống như là nhìn thấu ý nghĩ của bà ta, “Tiền thuê cùng khoản bồi thường chúng tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ, đến lúc đó căn phòng này sẽ bị tòa niêm phong, sau khi bán đấu giá, có được khoản tiền sẽ ưu tiên hoàn lại tổn thất của chúng tôi, cứ chờ lệnh triệu tâp của tòa án đi!”
Nói xong, Triệu Nam Thiên căn bản không có để ý tới bọn họ đang há hốc miệng, quay người đóng cửa, tất cả lại trở về vẻ bình tĩnh.

Khổng Như Nguyệt thở dài một hơi, lại cảm thấy gương mặt nóng lên, mọi chuyện dường như đều giống như nằm mơ.

Triệu Nam Thiên lúc này mới thu tay lại, ngoài miệng cũng nói lấy lời xin lỗi, “Cô Khổng, xin lỗi, vừa rồi tình huống đặc biệt, có nhiều mạo phạm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.