Những lời nói dơ bẩn kia vừa thốt ra lại khiến sắc mặt Dì Đào chìm xuống, bà ta giỏi thương lượng, nhưng lại không giỏi trong kiểu công kích người khác không có điểm giới hạn này.
Càng huống chi, lời nói của Vương Triều Khải khiến bà ta không tìm được lý do để phản bác lại.
Đến bây giờ bà ta cũng không thể nào hiểu nổi, với tính cách và tầm nhìn của Tô Mục Tuyết, sao có thể chấp nhận một tên như Triệu Nam Thiên ở lại bên cạnh mình? Bất kể gia cảnh hay tính cách của cậu ta, có điểm nào xứng với nhà họ Tô?
Triệu Nam Thiên không có nhiều lời vô nghĩa như vậy, nắm lấy cổ áo của Vương Triều Khải.
Động tác đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc, ngay cả thần kinh của Vương Triều Khải cũng căng thẳng, nhưng phát hiện Triệu Nam Thiên không có hành động gì tiếp theo, liền vội vàng xua tay, ra hiệu cho người khác đừng xen vào.
“Sao nào, còn muốn đánh tôi?”
“Anh cho rằng tôi không dám?”
“Nếu không phải tôi xem thường anh, anh dám động vào tôi lại thử xem!”
Triệu Nam Thiên móc lỗ tai, “Anh nói cái gì?”
Vương Triều Khải nói lại: “Tôi nói anh dám đánh tôi nữa xem…”
Không đợi anh ta nói xong hết câu, Triệu Nam Thiên tung ra một cú đấm, đánh vào giữa mặt đối phương.
Nắm đấm này gọn gàng dứt khoát, chỉ nghe thấy tiếng xương sống mũi gãy giòn, gò má của Vương Triều Khải đã mơ hồ rồi!
Trước khi anh ta la hét thảm thiết, Triệu Nam Thiên lại đá thêm một cước, trúng bụng dưới của đối phương, khi mọi người kịp phản ứng lại, Vương Triều Khải đã lao vào trong đám người!
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, không ai có thể ngờ rằng Triệu Nam Thiên lại dám làm như vậy trước mặt cảnh sát.
Rất ít khi Dì Đào lộ ra vẻ xúc động, bởi vì chán ghét Vương Triều Khải, vậy mà lại khiến bà ta cảm thấy sảng khoái mà trước nay chưa từng có, nếu không phải chú ý đến hình tượng của mình, bà ta hận không thể vỗ tay khen ngợi!
Sau niềm vui lúc ban đầu là sự hoảng loạn sâu sắc, niềm vui sướng là niềm vui, nhưng sau đó thì sao?
Dù biết Triệu Nam Thiên là vì để bảo vệ danh dự cho Tô Mục Tuyết, nhưng cậu ta lại hành động hấp tấp như vậy, ngoại trừ đào sâu mâu thuẫn còn khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, chẳng có chút lợi ích nào!
Nếu như nói trước đây, Dì Đào vẫn còn có tự tin có thể xoa dịu tình hình trước mặt.
Nhưng bây giờ, hoàn toàn rơi vào đường cùng rồi, bất kể hôm nay đám người đứng phía sau màn muốn đạt được mục đích gì, Vương Triều Khải cũng sẽ không là người đầu tiên buông tha!
So với hồ ly thông thạo tính toán, bà ta càng không muốn đối mặt với một con chó điên cắn xé không chịu buông thua.
Nghĩ đến đây, thiện cảm dành cho Triệu Nam Thiên vừa xuất hiện trong lòng lập tức tan biến.
Cái tên thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều này, dù chuyện này có giải quyết êm xuôi, nhưng kiếp này để cậu ta bước vào nhà họ Tô, hai chữ Ngô Đào sẽ viết ngược!
Triệu Nam Thiên nào biết suy nghĩ của Dì Đào, nhưng anh cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Chuyện ngày hôm nay, đối phương căn bản không định buông tha cho nhà họ Tô, cũng không định buông tha cho anh, thay vì lá mặt lá trái, không bằng cứng rắn đến cùng!
Anh chính là muốn nói với những kẻ muốn đánh chủ ý lên nhà họ Tô, đừng có vươn tay ra, vươn tay chắc chắn sẽ bị đánh!
Vương Triều Khải rên rỉ, chỉ cảm thấy bụng dưới quặn đau, kèm thêm xương sườn đau đớn, đau đến mức đầu anh ta đổ đầy mồ hôi lạnh.