Triệu Nam Thiên trực tiếp ngắt lời: “Dì Đào, người phụ nữ của chính cháu, cháu sẽ tự mình bảo vệ, cho nên dì không cần phải lo lắng về chuyện đó!”
Dì Đào tức giận không ngớt, cậu bảo vệ? Cậu có bản lĩnh bảo vệ sao? Nhất là cụm từ “Người phụ nữ của tôi” khiến bà ta có suy nghĩ giết người!
Dù trong lòng không ngừng oán thầm, nhưng mà bà ta lại không dám nói ra những lời này này vì sợ chọc tức đối phương.
Nhưng mà Triệu Nam Thiên căn bản không cho bà ta cơ hội mở miệng, anh xoay người bước về phía trước.
Dì Đào đuổi theo mấy bước, kết quả bị luật sư ngăn lại.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, suy kiệt, chẳng lẽ cơ nghiệp mấy chục năm của nhà họ Tô lại bị phá hủy trong tay tên nhóc Triệu Nam Thiên này sao?
Từ Minh và Tiểu Ngũ lần lượt bị đưa lên xe cảnh sát, theo sau là Triệu Nam Thiên.
Dì Đào nắm chặt điện thoại, bởi vì dùng quá nhiều sức, cho nên lòng bàn tay nổi lên cả gân xanh.
Bà ta không hiểu Triệu Nam Thiên, cũng không tin tưởng anh, vì vậy cụm từ “một mình gánh chịu” của Triệu Nam Thiên đối với bà ta mà nói thực nực cười.
Ngay cả khi anh thật sự tình nguyện gánh vác chuyện này, nhưng nếu như đối phương đưa ra một cái giá đủ làm người khác động lòng chứ?
Chém giết trên thương trường nhiều năm, khiến bà ta hiểu ra một chuyện, trên đời này không có tình hữu nghị vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Bà ta không dám đặt tất cả hy vọng lên người Triệu Nam Thiên, cái người mà bà ta chưa vào giờ coi trọng.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, Dì Đào do dự một lúc, vẫn còn có một cách có thể cứu nhà họ Tô thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bà tà không muốn mở miệng.
Bởi vì một khi mở miệng, bởi vì công sức bà ta kiên trì bao nhiêu năm nay, toàn bộ sẽ hóa thành tro bụi!
Nhưng mắt thấy đã cùng đường bí lối, trừ cách này ra thì không còn cách nào khác nữa.
Ngay khi bà ta định bấm số gọi, một chiếc taxi dừng ở cửa.
Dì Đào chỉ liếc mắt nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi!
Triệu Nam Thiên nhìn theo âm thanh vọng lại, trái tim cũng đập chậm nửa nhịp, sao cô lại đến đây?
Trên trán Tô Mục Tuyết quấn một dải băng vải màu trắng, bởi vì mất nhiều máu nên gương mặt trông có vẻ khó coi, cánh môi cũng hơi trắng bệch, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng.
Cô quát nhẹ một tiếng: “Dừng tay!”
Cảnh sát nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”
“Cô ấy là…” Dì Đào vừa nói, vừa âm thầm nháy mắt ra dấu.
Còn chưa đợi bà ta giải thích xong, Tô Mục Tuyết đã cướp lời của bà ta.
Cô không chút do dự, buột miệng nói ra: “Tôi là Tô Mục Tuyết, chuyện tối nay, tôi có thể chứng minh! Anh dựa vào cái gì mà bắt người?”
Tô Mục Tuyết cau mày, đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc còng trên cổ tay của Triệu Nam Thiên, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
Chuyện tối ngày hôm nay, những người khác không biết rõ, nhưng cô biết rõ hơn cả, bọn họ không truy cứu trách nhiệm cái tên xấu xa kia, vậy mà dám dưa Triệu Nam Thiên đi sao?
Cô biết tính cách của Triệu Nam Thiên, cũng đoán được sau khi mình đi, anh có thể sẽ gặp phải một ít rắc rối, cho nên mới kêu Dì Đào đến giải quyết chuyện này.