Thư Trúc đuổi theo: “Anh đứng lại đó cho em!”
Triệu Nam Thiên xoay người lại nói: “Có gì đâu, anh đi đến khoa ngoại, em cứ làm việc của em đi.
”
“Anh không đi nhầm đâu, hôm nay em ở chỗ này trực thay.
”
Thấy Triệu Nam Thiên không tin cô ta tức giận nói tiếp: “Trị ngoại thương là kỹ năng mỗi bác sĩ bắt buộc phải biết? Đừng nói là em, ngay cả hộ sĩ cũng biết đấy.
”
Triệu Nam Thiên nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”
“Em lừa anh làm gì? Ngồi xuống!” Thư Trúc cảm thấy buồn cười, dầu gì anh ấy cũng là bạn trai cũ của cô ta, làm sao mà đến cả chuyện này cũng không biết?
Triệu Nam Thiên ‘a’ một tiếng, về chuyện công việc thì trước kia Thư Trúc rất ít khi nói tới, cô ta cũng không để anh đến bệnh viện, cho nên thật đúng là anh không hề biết gì.
Thư Trúc lại hỏi: “Chỉ có một mình anh tới đây sao?”
Không đợi Triệu Nam Thiên trả lời cô ta đã biết đáp án, một người phụ nữ đi vào từ phía ngoài cửa, chính là Tô Mục Tuyết.
Xem ra cô cũng bị thương không nhẹ, nhưng đã được xử lý qua.
Thư Trúc có chút ghen tị, trước đây cô ta rất tự tin về ngoại hình của mình, nhưng mỗi lần chạm mặt Tô Mục Tuyết là một lần bị đả kích.
Một động tác mở cửa vô cùng đơn giản nhưng ở trên người Tô Mục Tuyết lại có thể tao nhã như vậy, làm cho người cùng là phụ nữ như cô ta cũng không nhịn được mà bị thu hút.
Tô Mục Tuyết sửng sốt một lát, cũng hỏi một vấn đề tương tự: “Sao cô lại ở đây?”
Nếu cô nhớ không lầm thì Thư Trúc không phải bác sĩ ngoại khoa.
Cô bạn gái cũ này của Triệu Nam Thiên lúc trước còn biểu hiện rất thờ ơ, thậm chí còn có phần lãnh đạm, nhưng không biết tại sao, hôm nay cô ta lại có thái độ thù địch rất mãnh liệt với cô.
Thư Trúc cũng không nói tiếp, vừa mở miệng đã đầy mùi thuốc súng: “Tôi phải xử lý vết thương cho bệnh nhân, mời cô đi ra ngoài!”
Tô Mục Tuyết bật cười, chỉ vào mình: “Cô bảo tôi đi ra ngoài?”
Thư Trúc đối chọi gay gắt: “Chẳng lẽ không phải, lẽ nào ở đây còn có người khác sao?”
Tô Mục Tuyết cường điệu: “Tôi không phải người khác, tôi là người nhà của bệnh nhân!”
Thư Trúc khó chịu: “Người nhà cũng phải đi ra ngoài!”
Tô Mục Tuyết đâu phải là người dễ bị sai bảo như vậy, cô tiến lên vài bước nói: “Dựa vào cái gì?”
Thư Trúc đắc ý nói: “Dựa vào việc tôi là bác sĩ.
Hơn nữa một lát nữa tôi phải cởi quần áo xử lý vết thương cho bệnh nhân, cô ở lại đây không tiện.
”
Cô ta không nói câu này còn tốt, nghe thấy câu nói này sắc mặt Tô Mục Tuyết lập tức không vui: “Tôi không tiện, vậy cô thì tiện? Chẳng lẽ cô không phải phụ nữ?”
Thư Trúc vừa nói vừa đẩy Tô Mục Tuyết ra ngoài cửa: “Bây giờ tôi là bác sĩ, không phải phụ nữ, cô không cần quấy nhiễu công việc của tôi!”
Lúc đóng cửa cô ta còn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, trên người anh ấy có chỗ nào tôi chưa từng thấy qua?”
Tô Mục Tuyết rất tức giận, nhưng trước khi cô kịp nổi giận cánh cửa đã đóng sầm lại.
Cô nhấc chân muốn đá cửa, suy nghĩ một lúc rồi nhẫn nhịn không đá nữa.
Lúc Từ Minh và Tiểu Ngũ đi qua thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Mục Tuyết nắm chặt tay, sắc mặt khó chịu, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó.
Từ Minh nghiêng đầu hỏi một câu: “Chị dâu, anh Thiên đâu?”