Tô Mục Tuyết ném thuốc vào người anh ta: “Chết rồi.
”
Nói xong, cô xoay người bước đi.
Tiểu Ngũ hoảng sợ, thần sắc đã như khóc tang: “Sao cơ? anh Thiên… anh Thiên… Chết rồi?”
Từ Minh đập cậu ta một cái: “Đúng là đồ không có đầu óc, không thấy vợ chồng son người ta đang giận dỗi nhau à!”
Đợi không bao lâu thì cửa phòng bệnh đã mở ra, Triệu Nam Thiên bước ra trước.
Từ Minh bước tới, sáp đến gần anh, chưa kịp mở miệng nói gì đã nhìn thấy Thư Trúc bước ra sau anh.
Trước kia Từ Minh đã gặp qua cô ta một lần, lần này cũng không cảm thấy quá mức ngoài ý muốn, nhưng cậu ta cũng đã hiểu ra vì sao vừa rồi Tô Mục Tuyết mất hứng, rõ là đang ghen.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, anh Thiên thật đúng là đang sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, có chị dâu Tô Mục Tuyết xinh đẹp như vậy lại còn đi trêu ong ghẹo bướm.
Đang nghĩ tới đó thì bên kia đã mở miệng nói trước: “Quay về phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ, nhớ kỹ, miệng vết thương không thể dính nước, tắm rửa thì chỉ dùng khăn lông ướt lau thôi, nếu có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện cho em.
”
Giọng điệu của Thư Trúc nhẹ nhàng, đâu có chỗ nào giống như một bác sĩ, rõ là đang cằn nhằn còn hơn cả một người vợ.
Triệu Nam Thiên cũng thấy nhức đầu, anh trả lời qua loa vài câu rồi lôi kéo đám Từ Minh rời đi.
“Tô Mục Tuyết đâu?” Rời khỏi tầm mắt của Thư Trúc anh mới vội vàng hỏi.
Tiểu Ngũ trả lại một câu: “Hình như chị dâu tức giận rồi!”
“Đừng nói bừa! Có thể là chị dâu đang đứng bên ngoài…chờ chúng ta chăng?”
Từ Minh nói lời này không hề có chút tự tin nào, nhìn vẻ mặt của Tô Mục Tuyết khi cô ấy rời đi lúc vừa rồi chẳng khác nào như đang muốn ăn thịt người, đâu có vẻ như định chờ người.
Triệu Nam Thiên đau đầu, anh đi ra khỏi tòa nhà cấp cứu, quả nhiên không hề thấy người đâu.
Anh đang định gọi taxi thì một chiếc xe Audi màu trắng lại chạy qua đây.
Triệu Nam Thiên nhìn qua cửa kính xe, thấy là Tô Mục Tuyết anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Trên đường trở về cũng không ai nói gì.
Sau khi về đến nhà Từ Minh và Tiểu Ngũ liền rời đi ngay, bầu không khí trong xe rất kỳ quái, họ cũng không dám ở lại thêm phút nào.
Triệu Nam Thiên thấy cô không nói lời nào còn tưởng rằng Tô Mục Tuyết đang nổi nóng, liền thử thăm dò hỏi một câu: “Vậy… nếu không thì… tôi cũng quay về ký túc xá?”
Giọng Tô Mục Tuyết lanh lảnh: “Về ký túc xá? Anh về ký túc xá đi! Lúc đó gọi video call cho bác sĩ Thư cũng tiện hơn phải không?”
Triệu Nam Thiên vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó…”
Kết quả vừa mới nói nửa câu đã bị cô chặn họng: “Không phải thì cút vào trong nhà cho tôi!”
“Haiz, được!”
Triệu Nam Thiên vụng trộm lau mồ hôi, cứ để anh đến hội Hoàng Đình đập phá một trận có khi còn thoải mái hơn bây giờ.
Cửa không khóa, phía ngoài còn có một đôi dép lê, vừa vặn lại xoay ra ngoài.
Không cần nói cũng biết, nhất định là Tô Mục Tuyết biết anh xoay người không tiện nên đã lấy sẵn ra giúp anh.
Nghĩ thông suốt được những điều này anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Triệu Nam Thiên thật cẩn thận đi dép lê vào, xoay tay lại đóng cửa, đi vào phòng khách, phát hiện Tô Mục Tuyết đang ngồi ở trên sô pha xem TV.