Sợ Tô Mục Tuyết không tin Triệu Nam Thiên vội vàng kể toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cho cô nghe.
Tô Mục Tuyết nửa tin nửa ngờ hừ một tiếng: “Không phải chỉ là phó đội trưởng đội bảo vệ thôi sao, sao lại lắm chuyện phiền toái vậy?”
Triệu Nam Thiên nghe giọng nói của cô thì biết là qua cửa rồi: “Không có cách nào mà, miếu nhỏ lắm ma, nước cạn lại lắm rùa nó vậy.
”
Trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời ngoài miệng cũng không quên hứa hẹn với cô: “Đúng rồi, lần sau tôi mời cô ấy về nhà làm khách, tới gặp chị dâu.
”
Tô Mục Tuyết trừng mắt liếc anh: “Ai là chị dâu cô ta?”
Triệu Nam Thiên há hốc mồm, mới vừa rồi vẫn còn tốt, sao đảo mắt một cái đã lại không nhận người rồi?
Không đợi Triệu Nam Thiên nói tiếp cô lại lên tiếng: “Lúc nào đến thì báo tôi trước, tôi còn kịp chuẩn bị.
”
“Thật sao?” Triệu Nam Thiên mừng rỡ như điên, vậy là cô đã thừa nhận quan hệ của hai người rồi sao?
Vì quá kích động anh không cẩn thận động tới vết thương sau lưng, đau đến mức sắc mặt trắng nhợt.
Tô Mục Tuyết oán trách: “Này, anh làm gì vậy, cẩn thận một chút chứ!”
Nói xong, cô lại giải thích một câu: “Chuyện này… anh đừng hiểu lầm!”
Triệu Nam Thiên khóc không ra nước mắt, cô lại muốn thế nào nữa đây, chẳng lẽ lại còn phải thêm một cái quy định ba điều nữa sao.
Tô Mục Tuyết thay đổi giọng điệu nghiêm túc hơn: “Triệu Nam Thiên, tôi thừa nhận trải qua sự việc hôm nay tôi đã có thêm ấn tượng tốt với anh, nhưng… chuyện tình cảm không thể vội được, anh hãy cho tôi thêm chút thời gian, được chứ?”
Triệu Nam Thiên sững sờ, vẻ thất vọng trong lòng chỉ vừa thoáng qua ngay lập tức đã bị niềm vui bất ngờ nuốt chửng.
Cuộc hôn nhân này lúc trước đối với cô mà nói chỉ là công cụ giúp cô thoát khỏi chuyện phiền toái trong nhà, bây giờ cô đã sẵn lòng cho anh cơ hội, vậy chứng tỏ nửa tháng cố gắng vừa qua của anh không hề uổng phí.
Tối thiểu anh đã thành công được một nửa.
Thật ra Triệu Nam Thiên cũng không hi vọng chuyện này xảy ra quá nhanh chóng, dù sao trước kia giữa hai người không hề có chút tình cảm nào làm cơ sở, lúc trước cũng chưa hề giao tiếp qua, dù là thói quen trong cuộc sống, thẩm mĩ, thậm chí là cách nhìn đều rất khác biệt.
Người phụ nữ ưu tú không có người đàn ông nào là không thích, nhưng Triệu Nam Thiên cũng tự mình hiểu lấy mình, nếu là trước kia thì thật sự anh cũng không dám hy vọng xa vời có thể phát sinh quan hệ với người phụ nữ như Tô Mục Tuyết.
Nhưng hôm nay anh đã được nếm thử vị ngon ngọt thì làm sao có thể buông tay?
Anh cũng không phải kẻ ngốc, sao lại cam tâm tình nguyện dâng nữ thần tặng cho người khác chứ!
Nghĩ vậy Triệu Nam Thiên vội vàng hứa hẹn: “Không thành vấn đề, tôi sẵn lòng chờ, chờ bao lâu cũng được!”
“Cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, đến cuối tháng này đi.
Nếu trong khoảng thời gian này chúng ta có thể hòa hợp…”
Câu trả lời đã rất rõ ràng nhưng Tô Mục Tuyết lại dừng lại.
Triệu Nam Thiên háo hức vô cùng, anh trông mong nhìn cô, cuối cùng cũng đợi được đến nửa câu sau.
Cô tiếp tục nói: “Nếu chúng ta có thể hòa hợp tôi sẽ cho anh ba tháng thử việc!”
Ôi mẹ nó!
Mặt Triệu Nam Thiên đầy hoang mang, cái gì gọi là thử việc?
Tô Mục Tuyết giải thích: “Nghĩa là tôi sẽ khảo sát anh trong vòng ba tháng với vai trò bạn trai!”
Triệu Nam Thiên thất vọng vô cùng, vốn dĩ nghĩ cố gắng biểu hiện tốt nửa tháng còn lại, sau đó sẽ hoàn toàn chinh phục được nữ thần họ Tô.