Tiểu Ngũ cảm động đôi mắt đỏ ửng, lại không biết nên nói gì.
Mặc dù anh ta có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng tính cách lại là của dân kỹ thuật điển hình, anh ta sống nội tâm và hiếm khi giao tiếp với người khác.
Chính vì nguyên nhân như thế nên trước kia trong đội bảo vệ mới thường xuyên bị người ta bắt nạt, lại bị đám người Tôn mập xa lánh, cho nên lúc ban đầu khi bị đưa sang làm cấp dưới cho Triệu Nam Thiên anh ta mới ôm suy nghĩ không có chí tiến thủ như vậy.
Lúc này đây cũng là thật lòng thật dạ coi Triệu Nam Thiên và Từ Minh như anh em, nếu không đêm qua anh ta cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.
Hành tung của hacker tuy rằng như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng mỗi người đều có thao tác và thủ pháp quen thuộc, hơn nữa kiểu giống như anh ta đã được điểm tên trong những ngành có liên quan, một khi ra tay thì tỷ lệ bị phát hiện rất cao.
Nhưng đêm qua khi Triệu Nam Thiên gọi điện thoại tới anh ta căn bản không hề lo lắng tới việc này.
Giờ nhìn người anh em này thì xem ra anh ta đã không kết bạn sai, tối thiểu khi xảy ra chuyện Triệu Nam Thiên cũng không mặc kệ anh ta.
Hai người rời đi từ cửa sau của tiểu khu, gọi một chiếc xe taxi, sau đó chạy tới địa chỉ trong tin nhắn theo thời gian đã hẹn.
Địa điểm là một tòa nhà văn phòng cao cấp ở trung tâm thành phố, bên ngoài treo biển là văn phòng chi nhánh ở Giang Đình của một công ty an ninh thông tin.
Ngay khi Triệu Nam Thiên bước qua cổng liền có cảm giác mình đang bị theo dõi, nhân viên bảo vệ hỏi họ mấy câu rồi cho vào.
Một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp bước ra từ trong quầy, lịch sự dẫn hai người vào phòng tiếp khách.
Phòng khách không lớn lắm, chỉ rộng khoảng hơn mười mét vuông, cũng không có cửa sổ, chỉ có đèn chân không trên đầu phát ra ánh sáng.
Trong lòng Tiểu Ngũ không nắm chắc, ánh mắt mơ hồ nhìn chung quanh.
Triệu Nam Thiên ra hiệu ý bảo rằng anh không sao.
Rất nhanh từ ngoài cửa đã có một đoàn người đi tới, tất cả đều nghiêm mặt lạnh lùng, nhìn không ra một chút ý cười nào.
Người đàn ông đứng đầu để râu, thái độ cứng rắn hỏi: “Ai là Ngũ Cương?”
Tiểu Ngũ và Triệu Nam Thiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới ngượng ngập giơ tay ra hiệu, nhưng lại bị khí thế của đối phương trấn áp, lộ ra vẻ rất không biết lượng sức mình.
Người đàn ông cũng không nói tiếp, lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên híp mắt, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Vậy còn anh, anh đến đây làm gì?”
Đây là phương pháp thẩm vấn điển hình, trước tiên là công phá phòng tuyến tâm lý, sau đó khi bắt đầu tiếp xúc sẽ hoàn toàn chiếm thế chủ đạo.
Đừng nói là Tiểu Ngũ, nếu như không được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thì ai gặp phải cũng đều rất khó chống đỡ được, nhất là ánh mắt của đối phương, ánh mắt đó làm cho người ta phải chịu áp lực về tâm lý rất mạnh.
Loại thủ đoạn này đối phó với người thường thì được chứ với Triệu Nam Thiên thì không ăn thua gì, anh thản nhiên đáp lời: “Tôi là bạn cậu ấy.
”
Người đàn ông khẽ nheo mắt, có chút kinh ngạc trước thái độ của Triệu Nam Thiên, vẻ bình tĩnh này không phải là giả vờ.
Sau khi hừ một tiếng anh ta lại nhìn về phía Ngũ Cương, lạnh lùng chất vấn: “Chẳng lẽ tôi chưa nói rõ với anh, chỉ có một mình anh đến đây thôi?”
Triệu Nam Thiên hơi buồn bực, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, có ý định gì mà lại muốn làm cho người ta sợ hãi như vậy?