Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 312: Chương 312





Anh đoán, mấy người này không phải có tật giật mình muốn cáo mượn oai hùm, thì là đang dùng mánh khóe hay dùng để lừa bịp người khác!
Tiểu Ngũ không nhìn ra cách thức của đối phương nên bị dọa sợ lùi dần về phía sau, định mở miệng nói theo bản năng.

Triệu Nam Thiên bước lên nửa bước, chống lại mọi áp lực từ đối phương, sau đó bình tĩnh trả lời: “Cậu ấy nói với tôi là tôi nhất định phải đi theo tới đây, anh cũng không cần hỏi nhiều, nếu chúng tôi còn chưa xác định được thân phận của mấy người thì cậu ấy sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì!”
Tiểu Ngũ bội phục vô cùng, bị ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào thì đừng nói là mở miệng, chỉ thở anh ta cũng thấy quá sức.

Hôm nay nếu một mình anh ta tới thì chỉ sợ đã sớm bó tay chịu trói rồi, không ngờ anh Thiên lại không bị ảnh hưởng, lại có thể so khí thế với đối phương?
Người đàn ông cũng cảm nhận được sự không tầm thường của của Triệu Nam Thiên, khí thế đột nhiên gia tăng, ánh mắt càng sắc bén hơn: “Anh thử lặp lại những gì vừa nói xem!”
Triệu Nam Thiên không sợ chút nào, bình tĩnh đối mặt với anh ta: “Có nói lại bao nhiêu lần thì cũng là ý đó, bạn tôi không làm việc gì trái pháp luật, trước khi các người giới thiệu thân phận thì cậu ấy có lý do từ chối bất kỳ câu hỏi nào của các người.


Người đàn ông cười lạnh, sau đó đe doạ: “Người này đầu tiên là phá trạm cơ sở liên lạc, sau đó lại hack hệ thống giám sát của thành phố, như thế mà còn không gọi là phạm pháp? Tôi cho anh biết, chỉ bằng này hai chuyện này là tôi đã có thể nhốt anh ta lại ngay bây giờ.



Triệu Nam Thiên nhún vai: “Thật không? Anh đã nói là chúng tôi vi phạm pháp luật thì, Tiểu Ngũ, chúng ta đi!”
Tiểu Ngũ vẫn còn đứng ngốc tại chỗ, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Các người muốn đi đâu?”
“Đi tự thú! Sau đó thẳng thắn nhận tội để được nhận khoan hồng!”
Triệu Nam Thiên nói xong liền nắm bả vai Tiểu Ngũ đi ra ngoài.

Người đàn ông ngăn lại lối đi của hai người: “Không cần phiền toái như vậy, chúng ta chỉ cần xử lý ở ngay đây là được.


Triệu Nam Thiên không lùi nửa bước: “Vậy mời các anh đưa ra giấy tờ chứng minh, nếu không thì… xin lỗi không tiếp!”
Người đàn ông liên tục cười lạnh: “Anh có tư cách gì đòi xem giấy tờ của tôi?”

Triệu Nam Thiên cũng đối chọi gay gắt: “Vậy anh thì lại có tư cách gì nói lung tung ở đây?”
Người đàn ông mất kiên nhẫn ra hiệu cho người sau lưng: “Đừng nói nhảm nữa, bây giờ tôi nghi ngờ anh cũng tham gia vào hành vi phạm pháp đêm qua.

Xin mời ở lại nhận điều tra!”
Hai người phía sau tiến lên, vừa giơ tay về phía sau lưng hai người, vừa ép lại gần.

Tiểu Ngũ còn chưa kịp mở miệng đã có người ấn vai anh ta lại.

Trên hành lang, hai người phụ nữ sóng vai đi tới.

Người phụ nữ hơi cao hơn hỏi: “Thế nào, người đã đến chưa?”
Một người phụ nữ khác ít tuổi hơn, cười khẽ nói: “Chị Bạch Thảo Phương đừng lo lắng quá, người đã tới rồi, em sẽ để anh Lưu làm công tác tư tưởng trước.


Bạch Thảo Phương khuyên nhủ: “Chị cảnh báo em rồi đó, nếu bên kia không muốn hợp tác thì thôi, đừng lộn xộn!”
“Yên tâm đi, anh Lưu rất đúng mực, hơn nữa bọn người kia đều rất xảo quyệt, nếu không làm công tác tư tưởng trước thì họ nhất định sẽ giở trò quỷ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.