Triệu Nam Thiên còn chưa hết giận, nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta nói: ”Như Nguyệt, tên họ Hàn này là một tên lòng dạ hẹp hòi, về sau nếu anh ta còn dám có chủ ý với cô, cô hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ tới xử lý anh ta!”
Khổng Như Nguyệt bên kia còn đang ngây người, nghe thấy giọng Triệu Nam Thiên lặp lại, lúc này mới cuống quít gật đầu: “Ừ… tôi biết rồi.
.
”
Triệu Nam Thiên đem toàn bộ tâm tư đều dùng để suy nghĩ, một hồi nữa nên làm như thế nào đối phó trưởng phòng Khương, cũng không có chú ý tới Khổng Như Nguyệt trên mặt đã chợt lóe lên vẻ mặt thất vọng.
Theo tiếng đập cửa vang lên, bên trong rất nhanh có tiếng đáp lại.
“Mời vào!”
Triệu Nam Thiên nghĩ nghĩ, là một giọng nữ rất dễ nghe vang lên, dựa vào giọng nói để phán đoán thì tuổi tác có vẻ như cũng không quá lớn.
Hai người vào phòng, Khổng Như Nguyệt rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường, chính là dáng vẻ nụ cười công nghiệp, không kiêu ngạo không tự ti nói: ”Trưởng phòng Khương, vị này chính là Triệu Nam Thiên, tôi đến mang anh ấy đi làm thủ tục với phòng nhân sự.
”
“Ồ, cậu chính là Triệu Nam Thiên?”
Trưởng phòng Khương từ đầu đến giờ vẫn luôn cuối đầu xuống bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên cũng thuận thế nhìn sang, không ai mở miệng, ánh mắt hai người chạm vào nhau trên không trung!
Làm cho Triệu Nam Thiên có chút ngoài ý muốn, đó là anh vốn cho là trưởng phòng Khương hẳn là một người đàn bà trung niên chanh chua, thân hình có thể sẽ hơi béo một chút, tóc thì sẽ uốn theo kiểu gơn sóng, nói chuyện mang theo khẩu âm địa phương các loại.
Kết quả là khi tận mắt nhìn thấy thì mới biết, so với sự tưởng tượng trong đầu thì hình tượng chênh lệch nhau quá nhiều.
Trước mắt anh, trưởng phòng Khương có dáng người thon thả, tóc cũng được cắt ngắn gọn gàng,, bộ dáng không thể nói là khó coi, ngược lại còn tương đối xinh đẹp.
Mặc dù chị ta không có đứng dậy, chẳng qua là dựa trên trực giác mà phán đoán, chị ta so Trưởng phòng Uông còn cao hơn một chút, hơn nữa chị ta còn thành thục lão luyện, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại mê hoặc đặc thù của người phụ nữ trưởng thành.
.
Nếu như nhất định phải dùng từ ngữ đẻ hình dung, thì đó chính là ”cưc kỳ quyến rũ”.
Triệu Nam Thiên cuối cùng cũng tổng kết lại một câu, đối phương là một nữ lãnh đạo tinh anh, so với hình tượng mà anh vốn nghĩ trong đầu là một bà sếp cay nghiệt khó tính thì không dính dáng với nhau chút nào.
trưởng phòng Khương cũng không tiếc lời ca ngợi nói: “Cậu chính là Triệu Nam Thiên? Mấy ngày nay thường xuyên nghe người ta nhắc nhắc đến tên của cậu, quả nhiên là khác so với người bình thường! Thật sự là không nghĩ tới, đội bảo vệ của Giang Uyển chúng ta còn có một tên nhóc có tài như cậu!”
Những lời này của cô cũng không phải chỉ hoàn toàn để ca ngợi suông, mấy bảo vệ bên dưới Giang Uyển chị ta cũng đã gặp không ít, so với Triệu Nam Thiên, thân thể cường tráng hơn cũng không phải không có, chẳng qua là Triệu Nam Thiên mang lại cho chị ta một loại cảm giác rất đặc biệt.
Mặc dù không nói nhiều, nhưng đôi mắt kia lại rất có thần, chính là cái loại chỉ nhìn lướt qua một chút liền có thể để cho người ta nhớ kỹ!
Ngữ khí của trưởng phòng Khương mềm dịu, Triệu Nam Thiên nghe chị ta nói đến nhe hay như vậy, trong lòng cũng không buông lỏng, ngược lại không hiểu tại sao lại dâng lên một chút căng thẳng.
Trực giác nói cho anh biết, đây cũng không phải là một đối thủ đơn giản.
Trưởng phòng Khương phất phất tay: “Gọi là cái gì ấy nhỉ, à Khổng Như Nguyệt, cô đi làm việc trước đi, tôi ở bên này còn có một chút hồ sơ cần phải xử lý, nếu như cô cứ đứng chờ ở đây, lỡ đâu Trưởng phòng Uông có chuyện tìm cô thì sao, đừng chậm trễ công việc.
”