Đao ca bên kia đã thu hồi tầm mắt dính trên người Vương Như Nguyệt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên đã có thêm vài phần hứng thú: “Hùng Dũng, trong nhà không yên à? Có cần Đao ca giúp giữ thể diện không?”
Anh ta đã nhìn ra, tên nhóc đột nhiên nhảy ra này đang cạnh tranh với Mã Hùng Dũng.
Đao ca cũng chẳng thèm để ý Huy Hoàng do ai nắm quyền, chỉ cần mỗi tháng có thể gửi biếu anh ta đúng hạn thì anh ta quan tâm là Mã Hùng Dũng hay Vương Cương làm gì?
Mã Hùng Dũng nghe thấy giọng điệu của Đao ca thì trong lòng sinh ra cảnh giác, vội vàng nói: “Đao ca yên tâm, vấn đề nhỏ thôi, không cần anh phải nhọc lòng.
”
“Được, có việc cậu cứ nói, mọi người đều là anh em, không cần khách khí.
”
Đao ca đã nói như thế thì lời nói cũng phải khéo léo hơn, dù sao ngồi ăn thì bộ dạng không thể quá khó coi, trường hợp thế này nếu đám đàn em dưới quyền đều học theo thì anh ta làm sao còn quản lý được.
Mã Hùng Dũng quét ánh mắt lạnh lùng về phía Triệu Nam Thiên: “Cậu em họ Triệu này, tôi nể mặt tổng giám đốc Vương nên không muốn làm tổn thương hòa khí với cậu, cậu nhanh đi về uống rượu đi!”
Triệu Nam Thiên cười nói: “Anh Mã, rượu lúc nào cũng có thể uống, chúng ta vẫn nên xử lý phiền toái trước mắt đi.
”
Mã Hùng Dũng thấy Triệu Nam Thiên cứng mềm không ăn thì dần dần mất kiên nhẫn: “Mẹ nó, không biết điều à! Người đâu, mời phó đội trưởng Triệu đi ra ngoài cho tôi!”
Theo lệnh của anh ta một tên tâm phúc bước lên, đến gần, giơ tay ra định vắt qua bụng Triệu Nam Thiên.
Hai người khác cũng tiến lên theo, một trái một phải vây anh lại.
Vương Như Nguyệt đứng một bên hết sức hoảng sợ, không ngờ Mã Hùng Dũng lại quá đáng như vậy, vuốt mặt thì phải nể mũi, nói thế nào thì Triệu Nam Thiên cũng là người chị tự mình mang đến, thật không ngờ anh ta lại không hề nể mặt chút nào!
Không chờ cô ta lên tiếng, Triệu Nam Thiên đã bắt đầu giao chiến với đối phương.
Bởi vì ánh sáng tù mù nên chị cũng không nhìn được rõ, chỉ nghe thấy tiếng đấm đá giao nhau, Triệu Nam Thiên thế mà lại không lùi đến nửa bước, ngược lại còn bức cho đối phương phải chật vật chống đỡ.
Trong mắt chị hiện lên một tia ánh sáng khác thường, giờ chị mới nhớ ra thân thủ của Triệu Nam Thiên cũng không đơn giản.
Ngày đó anh cũng lấy tốc độ sét đánh ngăn chặn được tên tay chân hung ác chồng trước của cô ta mang đến, cứu cô ta ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nay cảnh tượng như thế lại lần nữa xảy ra trước mắt, Vương Như Nguyệt bỗng nhiên lại có một người tâm phúc, dù trời sập cũng có người thay cô ta đỡ lấy.
Nghĩ đến đây, những lo lắng ban đầu dần dần tiêu tan, chỉ là một Mã Hùng Dũng mà thôi, có lẽ cũng không khó để ngăn cản được anh ta.
Đao ca không quan tâm đến chuyện tranh đấu đang diễn ra ở đây, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của anh ta thì anh ta cứ tọa sơn quan hổ đấu là được.
Cho nên đằng trước đang náo loạn thì anh ta cũng ngồi xem náo loạn, ánh mắt lưu luyến không ngừng rơi xuống chỗ Vương Như Nguyệt, càng ngắm càng mê muội.
Nhìn một hồi liền phát hiện ra có gì đó không thích hợp, nhìn thái độ sốt sắng của Vương Như Nguyệt thì hình như có quan hệ không bình thường với tên nhóc đằng kia?
Vương Như Nguyệt vừa thu hồi tầm mắt từ trên người Triệu Nam Thiên thì cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt của Đao ca.
Sự mẫn cảm của người phụ nữ khiến chị ngay lập tức cảm giác được ý đồ xấu của đối phương, cô ta tránh khỏi tầm mắt của Đao ca, định lách người đi thì phát hiện cửa phòng bao đã bị chặn lại.
Vương Như Nguyệt thầm kêu một tiếng không ổn, vốn định đến đây dò xét tình hình của Mã Hùng Dũng, kết quả không ngờ lại gặp chuyện phiền phức.