Đúng lúc này Từ Minh bước lại gần nửa bước, thấp giọng nói: “Chị Như Nguyệt, không cần lo lắng đâu, anh Thiên đã dặn em phải che chở cho chị.
”
Vương Như Nguyệt cảm động vô cùng, không ngờ vào thời điểm thế này mà cậu ấy vẫn nghĩ đến chị đầu tiên.
Triệu Nam Thiên còn chưa phát hiện ra đường lui đã bị người ta cắt đứt, nhưng có Đao ca ở một bên như hổ rình mồi thì anh cũng không muốn làm lớn chuyện lên quá mức.
Anh huých cùi chỏ hạ gục người khi nãy tiến lên đầu tiên, sau đó không đợi hai người còn lại kịp lấy lại tinh thần thì chân anh đã mau chóng lui lại.
Tên bị hạ gục khạc ra một ngụm máu, được đồng bọn nâng dậy.
Dưới áp lực của Triệu Nam Thiên cả ba không tiếp tục tùy tiện xông lên nữa.
Triệu Nam Thiên dừng tay giảng hòa: “Anh Mã, mọi người đều là người một nhà, làm gì phải náo loạn gây chuyện không thoải mái? Hôm nay tôi qua đây cũng chỉ muốn giúp giải quyết vấn đề, hai người chúng ta mà xích mích thì không phải là làm cho người ta chê cười sao?”
Thật ra vừa rồi anh đã nhẹ tay rồi, nếu không tên kia bây giờ nhất định sẽ không đứng dậy nổi, hi vọng Mã Hùng Dũng có thể hiểu được điều này.
“Vô dụng, cái thằng bỏ đi, lui xuống cho tôi!”
Mã Hùng Dũng mắng một câu, lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên, tâm tình bỗng trở nên căng thẳng hơn.
Vốn là anh ta cho rằng Vương Như Nguyệt xếp người vào chỉ để làm tai mắt thôi, kết quả không ngờ thân thủ của tên nhóc này lại tốt như vậy, khiến trong lòng anh ta trào dâng cảm giác nguy cơ.
Đao ca bên kia cũng đã xem đủ trò vui, xen mồm vào nói: “Hùng Dũng, có chuyện thì ngồi xuống nói, đánh tới đánh lui làm tổn thương hòa khí lắm, bây giờ chẳng phải đều chú trọng hòa khí sinh tiền tài sao? Mọi người cứ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.
”
Sắc mặt Mã Hùng Dũng khó coi, hôm nay trước mặt Đao ca xảy ra việc thế này mà mình lại không thể trấn áp được, liệu có bị anh ta xem thường không? Liệu sau này có thể phát sinh rắc rối khác không?
Đao ca nhìn thấu băn khoăn của anh ta, trấn an: “Cậu yên tâm, chúng ta làm anh em đã bao nhiêu năm rồi? Tình cảm vẫn còn ở đây, đương nhiên sẽ không thể bị người ngoài phá hoại.
”
Có những lời này của anh ta Mã Hùng Dũng yên tâm hơn hẳn, hạ thấp người nói: “Để cho Đao ca chê cười rồi.
”
Lúc này Đao ca mới nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Người anh em này thân thủ không tệ, xưng hô thế nào đây?”
Anh ta nhìn ra được vừa rồi Triệu Nam Thiên không đánh toàn lực, nếu không anh ta cũng sẽ không chủ động nhúng tay vào chuyện này.
Thân thủ của Triệu Nam Thiên đủ tư cách khiến cho anh ta để ý đến chút việc vặt này.
Nếu là kẻ bỏ đi thì cần gì anh ta mở miệng? Mã Hùng Dũng đã trực tiếp giải quyết rồi.
Bên ngoài đều nói lăn lộn trong giới này không cần đến đầu óc, đó đều là tin vịt mà thôi, đám không có đầu óc đều đã đi vào trại cải tạo rồi, ai có đầu óc mới có thể thoải mái ở bên ngoài thế này.
Khôn sống mống chết, định luật này đặt trong ngành nghề nào cũng đều là khuôn vàng thước ngọc!
Triệu Nam Thiên khiêm tốn nói: “Đao ca, anh gọi em là Nam Thiên là được.
”
“Huy Hoàng vẫn luôn do Hùng Dũng quản lý, cậu chạy tới đây nhúng tay vào là không có quy củ, Đao ca không thích người không có quy củ cho nên cậu cũng đừng làm tôi khó xử, thế nào?”
Lúc Đao ca nói chuyện cũng không hề ngẩng đầu, tay anh ta không ngừng vuốt ve nhẫn vàng trên ngón cái, vẻ mặt nhìn như là hiền lành nhưng khí thế toàn thân vẫn không giận mà uy.