Còn Vương Như Nguyệt thì đã sững sờ ngay tại chỗ từ lâu.
Vừa rồi cô ta không ưa Mã Hùng Dũng cũng là vì điểm ấy, tuy rằng Đao Ca có thế lớn nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là địa bàn của Huy Hoàng.
Một người đường đường là đội trưởng đội bảo vệ, xảy ra chuyện lại còn phải xem sắc mặt của người ngoài, vậy tôi còn nuôi anh để làm gì? Cứ dứt khoát để Đao Ca bảo kê cho xong!
Đương nhiên, Vương Như Nguyệt cũng hiểu rõ xuất phát điểm của Mã Hùng Dũng là không sai, bởi vì anh ta cũng đang cân nhắc cho chị ấy nên mới không muốn đắc tội Đao Ca.
Còn Triệu Nam Thiên thì hoàn toàn cân nhắc vì cô ta, cái giá phải trả đương nhiên là đắc tội đám côn đồ ở bên cạnh!
Đao Ca không nói chuyện nhưng sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, nhất là ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên đã có thêm mấy phần khó hiểu.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng thằng nhóc này nhảy ra là muốn tranh bát cơm với Mã Hùng Dũng, còn dự định nể mặt Vương Như Nguyệt mà giúp anh một chút.
Kết quả thì hay rồi, thằng nhóc này lại định lấy anh ta ra để lập uy cơ đấy!
Ý tưởng không tồi, nhưng không biết có tuổi để làm không!
Đao Ca cười nói: “Tới đi, nếu như phó đội trưởng Triệu đã nói như thế, vậy thì tôi muốn nghe một chút xem cậu dự định làm việc theo lẽ công bằng thế nào!”
Nói đoan, hắn ta chậm rãi ngồi lại trên ghế sô pha.
Dưới sự ra hiệu của anh ta, cửa phòng bao được người ta hoàn toàn đóng lại từ bên trong, những người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài hết.
Những người còn lại, một nửa là đàn em của Đao Ca, một nửa khác là bảo vệ ca tối của Huy Hoàng.
Do sự im lặng của hai bên, bầu không khí lập tức trở nên có phần phức tạp.
Vương Như Nguyệt biết, bởi vì quan hệ của Tiểu Ngũ mà giữa Triệu Nam Thiên và Đao Ca ắt sẽ xảy ra một trận xung đột, nếu như xử lý không tốt thì có thể sẽ liên lụy cả chị ấy vào trong đó.
Phương thức xử lý tốt nhất vào lúc này chính là duy trì trung lập, từ góc độ của người làm kinh doanh thì không thể nghi ngờ đây là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng từ góc độ của bạn bè thì dù thế nào chị ấy không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm được.
Vương Như Nguyệt do dự một lát, lui về phía sau mấy bước, lựa chọn đứng ở bên người Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên ra hiệu để chị ấy yên tâm, sau đó mới mở miệng hỏi: “Tôi nghĩ Đao Ca là người có lòng bao dung, chắc chắn sẽ cho người khác cơ hội nói chuyện, đúng không?”
Đao Ca dần dần nổi lên hứng thú, giọng điệu trêu đùa: “Không sao, con người tôi làm việc công bằng, cậu bảo cậu ta cứ việc nói.
”
Triệu Nam Thiên ra hiệu cho Tiểu Ngũ tiếp tục.
Tiểu Ngũ cũng không khách khí nữa: “Anh ta bắt nạt bạn của tôi!”
Đao Ca cười một tiếng: “Bạn của cậu? Trong phòng bao này ai là bạn của cậu?”
Ngay sau đó anh ta nhìn về phía cô gái đang khóc sướt mướt ở bên cạnh, dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô gái là do Mã Hùng Dũng sắp xếp tới, nói là sinh viên vừa tốt nghiệp nên đến Huy Hoàng làm thêm.
Vốn dĩ anh ta cũng không có hứng thú trên phương diện kia, nhưng men say dâng lên, tay chân liền không biết nặng nhẹ, cuối cùng không ngờ rằng lại xảy ra một chút ngoài ý muốn nhỏ.
Tuy rằng Triệu Nam Thiên vẫn chưa rõ ràng chi tiết trong đó, có điều cũng đoán được đại khái.