“Hiểu lầm?” Đao Ca cũng cười theo, vốn dĩ hắn ta còn định tìm Triệu Nam Thiên đòi một lời giải thích, nhưng Vương Như Nguyệt mở miệng lại khiến hắn ta thay đổi ý định.
“Như vậy đi, để tỏ lòng áy náy, hôm nay tất cả mọi chi phí của phòng bao này em sẽ miễn phí cho Đao Ca.
Mặt khác, lát nữa chi phí rượu bia cũng đều tính cho em hết, nhất định phải để Đao Ca vui vẻ mà đến, thỏa thích mà về!”
Đao Ca vỗ tay một cái nói: “Được, Tổng giám đốc Vương thật sảng khoái, anh thích!”
Đám đàn em của Đao Ca cũng theo đó mà hô lên.
“Tổng giám đốc Vương hào phóng!”
“Đúng đó, Tổng giám đốc Vương phóng khoáng!”
Trong đó có một tên còn gây khó dễ cho Triệu Nam Thiên quát: “Mẹ nó còn đứng sững sờ ở đây làm gì? Đao Ca không chấp nhặt, còn không mau cút ra ngoài? Dòng thứ cho thể diện mà không cần, không biết điều!”
Thấy mặt mũi của Triệu Nam Thiên đã mất hết, Mã Hùng Dũng cũng cười vang theo.
Vương Như Nguyệt còn muốn xếp thằng nhóc này vào bên cạnh anh ta?
Hôm nay Triệu Nam Thiên mất hết mặt mũi, sau này gặp anh ta còn phải đi vòng qua ấy chứ!
Sắc mặt Tiểu Ngũ đỏ bừng, đến cả nắm đấm cũng siết chặt lại: “Mồm miệng mấy người sạch sẽ một chút, việc này không liên quan đến anh Thiên, có bản lĩnh thì nhằm vào tôi đây này!”
Anh ta không có sở trường đánh nhau nhưng lúc này lại hận không thể trả giá bằng cả tính mạng, vì chuyện của mình mà khiến Triệu Nam Thiên mất mặt cùng anh ta, nghĩ kiểu gì anh ta cũng thấy uất ức.
Trong lòng tức giận nên lời nói ra cũng đầy khí khái mạnh mẽ.
Cái tên gây khó dễ vừa rồi đáp lại, giả vờ chụp lỗ tai: “Con mẹ nó cậu nói cái gì vậy? Lặp lại lần nữa thử xem, ông chưa nghe rõ!”
“Nói cái đmm!” Từ Minh ở bên cạnh chửi một câu.
Cậu ta đã nhịn lâu lắm rồi, mãi đến khi đối phương nói lời nhục nhã Triệu Nam Thiên, lửa giận trong lòng cũng dần dần leo đến đỉnh điểm.
“Mẹ mày!” Mấy tên côn đồ hùng hổ lao tới.
Ly rượu bị ném vỡ, ghế sô pha xê dịch, xoa tay hằm hè, hỗn chiến hết sức căng thẳng, tiếng động vang lên bên tai không dứt!
Mấy cô gái trong phòng bao đã bị dọa đến sửng sốt, còn cô gái tên là Mai Khiết kia thì trên mặt hiện lên một dòng cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Vương Như Nguyệt cũng nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, thế giới của đàn ông cô ta thực sự không hiểu, một giây trước còn tưởng rằng sóng gió đã qua, tại sao vừa chớp mắt đã sấm sét vang dội, gió lốc cuốn tới?
Chị ấy cũng không lo lắng chuyện khác, chỉ hơi lo lắng ba người Triệu Nam Thiên thế đơn sức bạc, khó tránh sẽ phải chịu thiệt.
Trong thoáng chốc, bên kia đã có người ra tay.
Mã Hùng Dũng đã đánh tiếng trước nên đương nhiên bảo vệ của Huy Hoàng chỉ tránh ở bên cạnh xem trò vui.
Tiểu Ngũ xông lên nhanh nhất, cũng tham gia vào hỗn chiến nhanh nhất, mặc dù thân thể anh ta cường tráng nhưng lại dốt đặc về kỹ xảo đánh nhau, vừa đối mặt đã bị người ta đánh nát mắt kính.
Tiếp sau đó, một trận đấm đá ào đến, chỉ có thể chạy loạn như ruồi không đầu.
Triệu Nam Thiên kéo Vương Như Nguyệt đến bên người để bảo vệ, cũng dứt ra để tham gia vào trận chiến.