Tuy rằng dáng vẻ chật vật nhưng ánh mắt lại bình tĩnh chưa từng thấy.
Vương Như Nguyệt đã nhìn rõ mọi chuyện, Triệu Nam Thiên cố ý chịu cú này vì muốn cho Đao Ca một câu trả lời, cũng vì cho cô ta một bậc thang để đi xuống.
Sự dụng tâm này cũng khiến cô ta không khỏi cảm động.
Từ Minh và Tiểu Ngũ đỏ cả vành mắt, có điều bị Triệu Nam Thiên túm lại: “Cánh cứng cáp rồi, tôi không quản được nữa phải không?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, quay đầu không nhìn, cơ thể lại kéo căng ra.
Tiểu Ngũ lại càng siết chặt nắm đấm giống như phát điên, móng tay khảm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau đớn.
“Mẹ mày, hời cho mày rồi!” Cơn giận còn sót lại của tên côn đồ kia cũng dần biến mất, hậm hực lui trở về.
Bọn côn đồ thấy Triệu Nam Thiên bị đánh một cái thì sửng sốt không nói tiếng nào, cũng không muốn đắc tội nhân vật như vậy, không có ai dám nói lời khiêu khích nữa.
Triệu Nam Thiên tỏ ý không sao, nhận lấy khăn tay từ trên tay Vương Như Nguyệt chặn vào vết thương trên trán rồi nói: “Đao Ca, câu trả lời này của tôi anh có hài lòng không?”
Đao Ca ngồi dựa vào trên ghế sô pha, một hồi lâu sau mới cười to một tiếng: “Được, em trai Triệu là một nam tử hán, tôi nể mặt cậu, chuyện ngày hôm nay xí xóa!”
Vương Như Nguyệt thở phào một hơi tại chỗ, một hồi sóng gió cuối cùng đã đi qua, ấn tượng của cô ta với Triệu Nam Thiên cũng bị sụp đổ thêm một lần nữa.
Vốn cho rằng anh là một người cứng đầu, đánh được chịu được, không ngờ rằng cũng rất dễ dàng co được dãn được.
Nghĩ đi nghĩ lại, dùng từ cứng đầu để hình dung là không chính xác, có vẻ như đại trượng phu càng chuẩn xác hơn, đàn ông như vậy tương lai ắt sẽ có thành tựu, bây giờ sống uổng thời gian, chỉ e là cơ duyên chưa tới.
Mã Hùng Dũng ngoảnh mặt làm thinh, vốn dĩ anh ta vẫn còn đang chờ xem một màn kịch hay, tốt nhất là Triệu Nam Thiên cứ thế mà cuốn gói xéo đi, anh ta cũng được thanh tịnh.
Kết quả lại không ngờ rằng, tên họ Triệu này lại dùng loại phương thức này để ngăn cơn sóng dữ.
Mặc dù phương thức đơn giản nhưng người có thể thực sự làm được lại không có mấy ai, anh ta tự hỏi cũng không có dũng khí đó.
Chịu sự ảnh hưởng này, ánh mắt mà đám bảo vệ nhìn Triệu Nam Thiên đã thay đổi mùi vị, dần dần đã có thêm mấy phần khâm phục.
Mã Hùng Dũng muốn ngăn cản loại tâm tình này lan tràn, bèn lập tức mở miệng nói: “Đao Ca thật là bao dung độ lượng, có phẩm chất hào hiệp, hôm nay em phải mời anh một chén thật tử tế!”
Lời này của anh ta cực kỳ có tâm kế, cục diện mà Triệu Nam Thiên vất vả tạo nên, anh ta lại quy hết công lao cho Đao Ca.
Có anh ta mở miệng, bầu không khí trong phòng bao dần dần trở nên náo nhiệt, một đám côn đồ cũng bắt đầu nịnh nọt theo.
Vương Như Nguyệt sắp xếp nói: “Đội trưởng Mã, vậy thì tôi giao mặt mũi của Đao Ca cho anh, nhất định phải thay tôi tiếp cho tốt, rượu bia cứ việc tính cho tôi!”
“Tổng giám đốc Vương yên tâm.
” Mã Hùng Dũng có chút hài lòng với kết quả này, giọng điệu cũng có chút kiêu căng.
Toàn bộ Huy Hoàng từ trên xuống dưới, ngoài anh ta ra còn có ai có tư cách tiếp rượu Đao Ca?