Khi còn một mình một không gian anh bỗng nhiên cảm thấy có phải lòng tự trọng của mình quá lớn, quá nhạy cảm không?
Triệu Nam Thiên do dự một chút, đang nghĩ đi ra xin lỗi Tô Mục Tuyết xin lỗi thì kết quả phát hiện phòng khách không ai, phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào.
Gì vậy? Chẳng lẽ cô trốn trong đó khóc ư?
Triệu Nam Thiên càng nghĩ càng tự trách, lại đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, không đợi ngồi vững vàng thì một đám đồ bên cạnh đổ xuống.
Các loại đồ trang điểm rơi đầy ra đất, anh cúi xuống thu dọn lại được phân nửa, bỗng nhiên thấy một cái hộp quà tinh xảo.
Trong hộp là một chiếc cài tóc rất đẹp, người nào có thể tặng Tô Mục Tuyết một món quà tinh xảo như vậy chứ? Ước đoán nó có giá trị không hề nhỏ.
Triệu Nam Thiên cũng không muốn để ý nhiều, vừa mới nhặt lên một tấm thẻ nhỏ từ đó cũng rơi ra.
Anh vô ý thức nhận lấy, không đợi cất vài chỗ cũ liền cảm thấy chết sững tại chỗ.
Trên thẻ mặt có một hàng chữ nhỏ: “Chỉ cần em vui thì trời hôm đó sẽ nắng đẹp.
”
Cuối cùng còn vẽ một cái trái tim.
Nhìn qua nét bút có thể nhận đinh đây là món quà của một người đàn ông, nhất là cái hình trái tim kia làm cho tâm trạng Triệu Nam Thiên đau như kim đâm vậy.
Tờ này rõ ràng một tấm card tỏ tình, tại sao lại xuất hiện ở trong túi Tô Mục Tuyết, tại sao lại được cô cất ở đây?
Lại liên tưởng đến những hành vi cửa chỉ khác thường của cô, con ngươi Triệu Nam Thiên chợt co rút nhanh, chuyện anh không nguyện ý nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Trước kia không phải là anh không có lường trước qua loại kết quả này, dù sao lấy một Tô Mục Tuyết ưu tú, bên người cô luôn xuất hiện người theo đuổi là một chuyện rất bình thường.
Nhưng khi loại chuyện như vậy xảy ra trước mắt, vẫn là không nói ra được phiền muộn.
Bên kia Tô Mục Tuyết từ trong phòng rửa tay đi ra: “Anh không phải là đã ngủ rồi sao? Làm sao…”
Lời còn chưa dứt cô đã nhìn thấy đồ đạc trong túi lộn xộn tứ tung.
Sắc mặt Tô Mục Tuyết bỗng nhiên biến đổi: “Sao chưa có sự cho phép mà anh lại động tới đồ của tôi vậy?”
Triệu Nam Thiên vô lực giải thích: “Túi xách của cô rơi trên mặt đất, tôi muốn giúp cô nhặt lên.
”
Tô Mục Tuyết nửa ngờ nửa tin: “Rơi trên mặt đất sao?”
Triệu Nam Thiên cũng không truy vấn, đem hộp quà cất xong chậm rãi đứng lên: “Tôi đi ngủ đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
”
Tô Mục Tuyết lúc này mới chú ý tới việc Triệu Nam Thiên phát hiện cái kia hộp quà, cô vội vàng nói: “Anh nghe tôi giải thích.
”
Triệu Nam Thiên cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu: “Còn có cái gì có thể giải thích chứ?”
Tô Mục Tuyết nhíu mày, không phục nói: “Đây chẳng qua là của một người bạn tặng tôi, anh đừng hiểu lầm.
”
Giọng nói Triệu Nam Thiên tối tăm hỏi: “Người bạn? Mấy đêm sở dĩ không có về nhà cũng là đi cùng với hắn ta ư?”
Tô Mục Tuyết sắc mặt có điểm khó coi: “Triệu Nam Thiên, lời này của anh có ý gì?”
Triệu Nam Thiên xoay người, nói: “Không có ý gì, cô không phải muốn giải thích sao? Vậy giải thích cho tôi nghe đi.
”
Tô Mục Tuyết bị anh hù dọa, ánh mắt Triệu Nam Thiên rất lạ, mơ hồ như có tơ máu hỗn loạn trong đó.