Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Mục Tuyết, trước đây không nói lời nào đã bỏ đi là lỗi của anh.
Lúc đó anh cũng có nỗi khổ không thể nói ra.
Lúc nghe tin em đính hôn với người khác, em không biết anh đã đau lòng đến mức nào đâu.!”
Tô Mục Tuyết hơi xúc động nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Cô cũng đã vì người đàn ông bỏ đi không nói lời nào này mà rơi không biết bao nhiêu nước mắt bao đêm rồi.
Nếu không, một người kiên cường như cô, sao lại dễ dàng nghe theo sự sắp xếp của dì Đào.
Bây giờ thì hay thật, chỉ một câu có nỗi khổ khó nói mà muốn cô tha thứ sao?
Không nghe thấy Tô Mục Tuyết trả lời, đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Mục Tuyết, anh hi vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không? Lần này anh nhất định sẽ không bao giờ rời xa em, cả cuộc đời này sẽ luôn bảo vệ em!”
Triệu Nam Thiên cạn lời, chỉ cảm thấy mắc ói.
Mấy lời quỷ quái này không đáng tin một chút nào, lại có người phụ nữ nào nuốt nổi sao.
Trong lòng anh cũng không biết Tô Mục Tuyết sẽ trả lời thế nào.
Anh hướng mắt về phía cô ấy.
Có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt của Triệu Nam Thiên đang nhìn mình.
Tô Mục Tuyết cũng không biết vì sao hốc mắt phút chốc đã đỏ lên.
Điện thoại vẫn đang nhẹ nhàng nói “Em đang ở đâu, ở nhà sao? Trong lòng anh có rất nhiều chuyện muốn nói trước mặt em!”
Triệu Nam Thiên đã chịu hết nổi mấy lời trong điện thoại, lại nhìn thấy sự yếu đuối Tô Mục Tuyết.
Đặc biệt là thấy nước mắt nơi khóe mắt.
phòng tuyến chắc chắn nhất trong lòng cũng mau chóng rơi xuống.
Anh vội vàng tìm khăn giấy đưa cho cô.
Tô Mục Tuyết nhìn Triệu Nam Thiên như vậy, sau đó lấy một tờ khăn giấy lau nước mắt.
Chỉ một lúc sau, cô đã trở lại bình thường.
Đầu dây bên kia cũng cảm nhận được khác thường: “Mục Tuyết, đừng khóc, anh đau lòng lắm!”
Tô Mục Tuyết hít sâu một hơi, sự yếu đuối ban nãy đã biến mất tăm: “Anh là gì của tôi.
Tôi có khóc hay không, ai mượn anh đau lòng.”
Triệu Nam Thiên bật cười, tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ.
Đây mới là Tô Mục Tuyết trong ấn tượng của anh, vừa ngang ngược lại không nói lý lẽ.
Đầu dây bên kia hoảng hốt, thấy đã lỡ lời vội vàng nói “Mục Tuyết, em đừng như vậy.
Anh biết.
Em nhất định là vẫn còn giận anh.
Anh hiểu nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu…”
Giọng điệu của Tô Mục Tuyết đã trở lại bình thường: “Cảm ơn.
Hôm nay đến gặp anh, tôi chỉ xem như là gặp lại bạn cũ thôi.
Nếu tôi có làm gì khiến anh hiểu lầm, thành thật xin lỗi.
“
“Mục Tuyết, em không cần phải dùng cách này.
Anh biết mà, trong lòng em chắc chắn vẫn còn có anh.
Xin em hãy cho anh một cơ hội nữa có được không? Để anh được bảo vệ em”
Giọng của Tô Mục Tuyết càng lúc càng cương quyết: “Khi tôi cần anh nhất anh lại không ở bên cạnh tôi.
Bây giờ anh lại muốn tôi cho anh cơ hội? Thật ngại quá, bên cạnh tôi đã có người bảo vệ rồi”
Nói rồi cô ngó qua Triệu Nam Thiên, ánh mắt đầy hi vọng.
Đầu dây bên kia trở nên điên cuồng: “Là ai? Anh không tin.
Gã đó là ai? Nhất định là em đang lừa anh thôi, đúng không? Tình hình nhà họ Tô bây giờ thế nào anh rất rõ, chỉ có anh mới giúp được em!”
Triệu Nam Thiên bỗng giật lấy điện thoại trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Mục Tuyết: “Người phụ nữ của tôi, tôi tự biết bảo vệ.
Về sau anh vui lòng đừng bám theo cô ấy nữa.
Bằng không tôi đánh gãy chân chó của anh đó!”
Đầu dây bên kia thảng thốt: “Anh là ai?”
Triệu Nam Thiên cười: “Anh cần gì biết tôi là ai!”
Nói xong anh ta cúp luôn điện thoại, cười hì hì quay lại.
Tô Mục Tuyết chế giễu: “Vừa lòng anh chưa? Hả dạ rồi phải không?”
Triệu Nam Thiên không nói gì cả chỉ cười trừ.
Tô Mục Tuyết gọi điện thoại trước mặt anh như vậy, không cần nói anh cũng hiểu rồi.