Tô Mục Tuyết đi ra cửa: “Vừa lòng rồi thì gom đồ đạc rồi cút cho tôi.
Tôi không muốn thấy mặt anh nữa!”
Triệu Nam Thiên không phải thằng ngốc, sao lại nghe không hiểu giọng điệu của Tô Mục Tuyết.
Nếu cô thực sự muốn đuổi anh đi, sao lại phải làm mấy chuyện phiền phức kia làm gì?
Cuộc gọi lúc này thực ra chính là lời giải thích rồi.
chỉ là người phụ nữ này sĩ diện hão, cứng miệng nhưng mềm lòng.
Không muốn hạ mình mới dùng cách này.
Ở với cô nửa tháng nay, nếu có vậy mà Triệu Nam Thiên cũng không nhìn ra thì EQ quả thực đã bị chó tha đi mất.
Lần này anh làm mặt dày: “Tôi không đi.
Mấy ngày trước không phải chúng ta nói rõ rồi sao.
Cô cho tôi nửa tháng thời gian thử thách.
Mới có hai ngày cô đã muốn hối hận rồi à? Đâu dễ dàng như vậy!”
Tô Mục Tuyết tiếp tục cười nhạo anh: “Anh xem chỗ tôi là chỗ nào? Anh nói đến thì đến, nói đi là đi sao?”
Triệu Nam Thiên giả vờ không nghe thấy, lảng sang chuyện khác: “Lúc nãy cô vội vội vàng vàng đi về, chắc là chưa ăn gì? Hay tôi nấu chút gì cho cô ăn nhé?”
Tô Mục Tuyết không trả lời chỉ mỉm cười: “Triệu Nam Thiên, trước kia sao tôi không phát hiện ra anh mặt dày như vậy kìa.
Tôi bảo anh đi, anh nghe không hiểu à?”
Triệu Nam Thiên đang bận, gật đầu, “Hiểu rồi, hiểu rồi.
Cho dù đá tôi đi thật thì cũng phải để bụng no trước đã chứ”
Miệng nói còn chân anh đã bước đến nhà bếp rồi.
Anh mở tủ lạnh ra xem, trứng gà, rau xanh, mấy thứ khác ra.
“Tôi nấu mì cho cô nhé.
”
Tô Mục Tuyết không thèm nể tình, “Đừng nghĩ làm vậy là khiến tôi đổi ý.
Anh là đàn ông mà, lời đã nói ra không tính coi sao được!”
Triệu Nam Thiên bận rộn lấy đồ ăn ra hỏi: “Phải tính, phải tính.
Tính ăn vị gì nào?”
Tô Mục Tuyết khịt mũi, “Là anh nói đấy.
Làm xong tô mì thì lập tức đi cho tôi!”
Suy nghĩ một chút, cô bổ sung thêm: “Cho ít hành lá thôi!”
Triệu Nam Thiên học thêm kiểu mấy nhân viên phục vụ trong nhà hàng kêu lớn: “Được rồi, một tô mì nóng, ít hành, quý khách vui lòng đợi trong giây lát.”
Tô Mục Tuyết liếc mắt một cái.
Những nỗi uất ức lúc nãy đã dần dần biến mất.
nhìn thấy bóng dáng anh ta bận rộn trong bếp, trong lòng có một loại cảm giác không nói ra được
Cô không biết cảm giác của mình với Triệu Nam Thiên là gì.
Nhưng cái cảm giác tay chân luống cuống, hỗn loạn trong lòng khi bị anh hiểu lầm là rất chân thật.
Nhưng hai tầng áp lức từ công việc và gia đình thực khiến cô lực bất tòng tâm.
Đã bắt đầu cuộc đấu tranh với nhà họ Ngụy, mấy lời đồn sau lưng liên tục xuất hiện.
Cô bây giờ như thể đứng trước đầu sóng ngọn gió.
Dì Đào lại không ngừng cảnh báo, cô cần một người đàn ông bên cạnh.
Nhà họ Tô cũng cần có đàn ông, nhưng mà người đàn ông này tuyệt đối không thể là Triệu Nam Thiên
Chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, làm sao với tới bầu trời như nhà họ Tô, không cần làm mấy chuyện vô bổ trước mặt.
Tô Mục Tuyết hiểu rất rõ điều này, cho nên cô càng không có lòng tin.
Cô luôn hoài nghi đoạn tình cảm với Triệu Nam Thiên có thể bình yên mà vượt qua nửa tháng này không?
Sự xuất hiện của Từ Hoa Dương, khiến đoạn tình cảm tưởng như đã cân bằng của cô lần đầu tiên bị nghiêng ngả
Tô Mục Tuyết là người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo.
Tối nay vạch rõ giới tuyến với Từ Hoa Dương, cũng không phải hoàn toàn vì đối với anh ta hết tình cảm mà phần nhiều là vì kiêu hãnh.
Cô không muốn dễ dàng tha thứ cho người đàn ông đã bỏ rơi mình như vậy.