Với thân phận hiện nay của Từ Hoa Dương, là người đứng đầu khu vực này của một tập đoàn quốc tế, trong tay anh ta có không ít dự án đầu tư trên ba trăm tỷ.
Hiện tại nhà họ Tô tuy rằng cũng đang nguy cấp, nhưng vẫn còn kiên trì chống đỡ được.
Chỉ là một khi xảy ra tình huống đến cả dì Đào cũng không đỡ nổi, thì cô có thể một mình đỡ nổi hay không?
Lúc này một bên là Từ Hoa Dương có thể ra tay giúp đỡ, một bên là tình cảm mơ hồ với Triệu Nam Thiên.
Cô nên chọn thế nào đây?
Tô Mục Tuyết chìm trong sợ hãi, nhưng không để cô ấy nghĩ quá nhiều, một bát mì nóng hôi hổi đã hiện ra trước mắt.
Cô xoa xoa bụng, để cảm giác đói bụng xua đi nỗi sợ trong lòng.
Mà cũng đói thật.
Bát mì cho hai người ăn mà một mình cô chén sạch
Lau miệng rồi vẫn còn cảm giác tiếc nuối.
Tô Mục Tuyết đẩy cái bát ra: “Được rồi, tôi ăn xong rồi.
Anh có thể dọn đồ đi rồi đấy!”
Triệu Nam Thiên cười ha ha nói: “Tôi đi rửa chén trước đã.”
Tô Mục Tuyết cười lạnh một tiếng: “Triệu Nam Thiên, anh đừng có bày cái dáng vẻ này ra với.
Tối nay coi như thôi, quá muộn rồi, cho anh khỏi phải nói tôi không hợp tình hợp lý.
Buổi sáng ngày mai đừng có để tôi gặp lại anh.”
Nói xong câu này, cô xoay người bỏ đi.
Triệu Nam Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuy rằng giọng điệu của cô vẫn kiên định như trước, nhưng có thể nghe ra cô chỉ là đang tìm một bậc thang bước xuống.
Đến sáng mai tám chín phần cô sẽ không nhắc lại việc này nữa.
Cuối cùng cũng qua cửa, đợi đến khi thu dọn xong xuôi, anh nằm trên giường lại bắt đầu trằn trọc.
Cái tên Ngụy Bắc Minh trước kia, anh chưa từng để trong lòng, chỉ là có tiền có thế mà thôi, cũng không có tình cảm vững chắc gì với Tô Mục Tuyết, hoàn toàn là dì Đào một mình lo liệu mọi chuyện.
Với tính cách phản nghịch của Tô Mục Tuyết, hai người có thể ở bên nhau mới là chuyện lạ.
Nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện một Từ Hoa Dương khiến cho Triệu Nam Thiên trong lòng căng thẳng không rõ lý do.
Đêm nay Tô Mục Tuyết khóc thương tâm như vậy, tất nhiên là vì hận anh ta năm đó đã bội bạc, nhưng như vậy chẳng phải là tình cảm sâu đậm hay sao?
Hơn nữa nghe lời nói cử chỉ điệu bộ của anh ta, hẳn là một người đàn ông cực kỳ giỏi giang tự phụ.
Người như vậy lại phải chịu thiệt thòi trước mặt một người phụ nữ, chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Đối mặt với một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ như vậy, lần đầu tiên Triệu Nam Thiên cảm thấy căng thẳng.
Hôm sau, Triệu Nam Thiên chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn.
Tô Mục Tuyết chỉnh trang xong xuôi chậm rãi xuống lầu, không có gì bất ngờ, chuyện tối hôm qua cô cũng không nhắc lại nữa.
Có điều trên bàn ăn không ai nói chuyện với nhau, không khí có chút ngượng ngập.
Trải qua sự hiểu lầm hôm qua, hai bên đều hiểu rõ một chuyện, đó là sức nặng của người này trong trái tim của người kia.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn có thể thản nhiên chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Triệu Nam Thiên đang cân nhắc xem làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Xuất phát từ kinh nghiệm và bài học lần trước, đối với loại chuyện có người gọi cửa này, anh xử lý bằng cách hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Tô Mục Tuyết nhíu mày: “Không nghe thấy sao? Đi ra mở cửa!”