Triệu Nam Thiên sửng sốt một lát, không biết lần này Tô Mục Tuyết đưa ra dụng ý gì, lẽ nào cô đã chấp nhận thân phận của anh trong ngôi nhà này rồi sao?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều như vậy, tần suất của tiếng gõ cửa kia khiến anh đoán được ra ngay người tới là ai.
Quả nhiên, cửa phòng mở ra hé lộ sườn khuôn mặt tinh tế của dì Đào, ánh mắt nhìn anh vẫn đầy vẻ chán ghét như mọi khi.
Triệu Nam Thiên hoàn toàn coi như không thấy, lễ phép chào hỏi: “Dì Đào.”
Dì Đào căn bản không tiếp lời, đi thẳng qua người anh, chỉ coi anh như không khí.
Triệu Nam Thiên đã quen với điệu bộ cao ngạo lạnh lùng này của bà ta, không đợi đóng cửa, phía sau lại có một bóng dáng nhanh chóng đuổi theo.
Anh hơi nhướng mày, lúc này mới phát hiện đằng sau dì Đào vậy mà lại có một người đàn ông đi theo.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy anh ta mặc một bộ vest trắng, trước ngực lộ ra một chiếc khăn hồng nhạt trên túi áo, đeo cặp kính gọng màu bạc, tóc rẽ ngôi lệch, mặt trắng như ngọc.
Ngay cả Triệu Nam Thiên cũng không thể không thừa nhận, tên này rất đẹp trai, hơn nữa vẻ ngoài cũng rất có khí chất, đặc biệt là từng động tác giơ tay nhấc chân đều khiến cho người ta cảm thấy một loại hơi thở quý tộc sánh ngang với hoàng gia Anh.
Anh có thể khẳng định, đối phương đã sống ở nước ngoài một khoảng thời gian khá dài.
Nghĩ tới điểm này, Triệu Nam Thiên cũng đoán được sơ sơ thân phận của người này, Từ Hoa Dương, tình địch hại anh cả đêm hôm qua không thể nào ngủ ngon.
Chẳng trách có thể khiến cho Tô Mục Tuyết đánh mất trái tim, thật sự là có vốn liếng.
Nếu như anh là phụ nữ, phải chọn giữa bản thân và Từ Hoa Dương, e là sẽ không hề do dự mà chọn người phía sau.
Đúng lúc Triệu Nam Thiên đang đánh giá, người kia cũng đang đánh giá anh.
Anh ta lịch sự nói: “Thật ngại quá, trước khi đến đây không chào hỏi trước, tôi có thể vào trong không?”
Giọng nói mê người cùng với chất giọng độc đáo, càng tương xứng với nụ cười hấp dẫn chết người, quả thực cực kỳ sát thương.
Còn không chờ anh mở miệng, dì Đào đã giành nói trước: “Anh ta cũng đâu có phải là chủ nhân ở đây, lấy tư cách gì mà không cho cháu đi vào?”
Sắc mặt Triệu Nam Thiên hơi ngớ ra, lại không thể phản bác lại.
Dù có thế nào cũng không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Từ Hoa Dương lại là bắt đầu trong tình huống này.
Có điều vốn dĩ anh chỉ là một nhân vật nhỏ, cũng không trông mong có thể có mở màn đao to búa lớn gì đó, đương nhiên cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc kỳ quái.
Huống chi tình hình của anh Tô Mục Tuyết đã biết rất rõ ràng, loại chuyện phân cao thấp này với Từ Hoa Dương thật sự không có ý nghĩa.
Ngược lại dì Đào thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên như bình thường, có hơi kinh ngạc một chút.
Hừ một tiếng nhẹ bẫng không thể nghe thấy, bà ta lại tiếp tục phá đám: “Vẫn không biết à? Đây là Hoa Dương, là bạn tốt của Mục Tuyết lúc đi du học.
Trước mắt là người phụ trách Tài chính TM khu vực Kỳ Nam, trong tay nắm giữ khoản đầu tư hơn ba trăm nghìn tỷ, là ngôi sao trong giới tài chính Đông Châu.
Lần này về nước cũng là vì giúp Mục Tuyết một tay.”
Triệu Nam Thiên nhíu mày, quả nhiên rất xuất sắc.
Nhân vật có thể ngồi ngang vai vế với ông chủ tư bản, cũng là khách quý của vô số trùm tài chính.
Nếu không phải có cơ duyên trùng hợp xông vào cuộc sống của Tô Mục Tuyết, e là tư cách để làm đối thủ với Từ Hoa Dương anh cũng không có.
Ánh mắt chuyển hướng sang Triệu Nam Thiên, ngay cả tên đầy đủ của anh dì Đào cũng lười gọi, dường như rất khinh thường nói: “Cậu ta họ Triệu.”
Từ Hoa Dương nhẹ nhàng phong độ, lịch sự chào: “Xin chào anh Triệu.”