Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 404: Chương 404





Triệu Nam Thiên nghe cô giải thích, cũng nhanh chóng hiểu ra.
Mặc dù có lưu trữ nhưng làm thế nào để tìm được lại là một bài toán khó.
Công ty Vật Nghiệp lưu trữ tất cả các thông tin kế toán của ba tòa nhà trực thuộc, nếu chỉ tra danh mục của Giang Uyển sẽ dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Tuy nhiên, nếu tiến hành một cuộc điều tra quy mô lớn, thứ nhất cô ấy không có thẩm quyền này, thứ hai, nó nhất định sẽ gây ra những xáo trộn lớn hơn nữa.
Ngay cả khi đội trưởng Tôn thực sự gian lận, gã ta nhất định sẽ biết mà có chuẩn bị trước.
Triệu Nam Thiên không muốn làm cho Liễu Nhiên ngại ngùng vì chuyện này nên đã lảng tránh: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Liễu Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, “Đúng rồi, anh Thiên, tôi có ý này.”
Triệu Nam Thiên tò mò, “Cô nói đi!”
“Tối nay vừa hay là ca trực của tôi, chìa khóa nằm trong tay tôi.

Anh có thể đến vào buổi tối.

Tôi tạo cơ hội cho anh kiểm tra lưu trữ, nhưng thời gian chỉ có nửa tiếng.


Nếu lâu hơn, sẽ khiến người khác nghi ngờ”.
“Được, cứ làm vậy đi, cô Liễu, lần này cô đã giúp tôi được một việc lớn rồi đấy.

Bữa lẩu hôm nay không tính.

Sau khi làm xong chuyện này, tôi nhất định sẽ phải cảm ơn cô một lần nữa!”.
“Vẫn gọi tôi là cô Liễu nữa hả?”
Triệu Nam Thiên sững người, không thì sao?
“Cũng giống như Như Nguyệt ấy, gọi tôi là Nhiên thôi.”
“Được rồi, Nhiên một lát nữa tôi sẽ dùng trà thay rượu, kính cô vài ly!”
Liễu Nhiên hơi bất mãn, “Uống trà thì nói làm gì? Nhưng hôm nay còn phải đi làm, bữa sau nhất định phải mời tôi đi uống rượu!”
“Chuyện nhỏ!”
Khi đang nói chuyện thì một người phục vụ bước ra từ trong nhà hàng, “Thưa chị, món chị gọi vừa mới hết rồi, chị có muốn đổi món khác không?”
“Anh Thiên, chúng ta lên trước chờ đi?”
“Cũng được.”

Đổi món ở quầy bar xong, Liễu Nhiên dẫn đường, hai người đi thẳng vào trong phòng ăn.
Triệu Nam Thiên phát hiện ra một điều rất thú vị, đó là những nhà hàng trang trí chẳng ra sao thì nhìn chung lại rất ngon.
Ví dụ như nhà hàng lẩu do Khổng Như Nguyệt chọn, trang trí rất bình thường, nhưng lại có rất nhiều người tới ăn.
Đây mới chỉ là buổi trưa thôi.

Một vài món ăn được ưa chuộng đã hết rồi.

Nếu như là buổi tối thì không phải là sẽ có nhiều người hơn sao?
Liễu Nhiên nhìn thấy sự ngờ vực của Triệu Nam Thiên, chủ động giải thích: “Anh Thiên, công việc kinh doanh của nhà hàng lẩu này rất tốt, hương vị rất ngon.

Công ty chúng tôi thường đến đây ăn tiệc.

Quan hệ của Như Nguyệt và chủ tiệm chỗ này rất tốt.

Chứ không chưa chắc đã có thể đặt được chỗ!”
Nói đến đây, Liễu Nhiên dường như nhận ra đã nói điều không nên nói, vội vàng im bặt.
May mắn thay, Triệu Nam Thiên đang quan sát cách trang trí của tiệm lẩu, cũng không để ý đến.
Liễu Nhiên vỗ ngực, chủ tiệm lẩu cũng hơi có ý với Khổng Như Nguyệt, đến ăn mấy lần, không giảm giá thì cũng tặng đồ ăn, nếu để lộ chuyện này chắc cô ấy sẽ bị nhỏ đó bóp cổ chết mất.
“Anh Thiên, đây rồi, là chỗ này nè!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.