Triệu Nam Thiên vỗ vỗ vai cậu ta nói: “Danh chính mới có thể ngôn thuận, nếu không cho phù có lật đổ anh em nhà họ Tôn, người phía dưới cũng không phục chúng ta, người trên thì lại kiêng dè, để mắt tới chúng ta sau này!”
Từ Minh bội phục gật đầu, đây cũng là nguyên nhân khiến anh ta ngưỡng mộ Triệu Nam Thiên, làm việc gì cũng có quy củ, hiệp nghĩa.
Triệu Nam Thiên thấy cậu ta hiểu ý mình, cũng không nói thêm nhiều lời vô nghĩa nữa: “Được rồi, hồ sơ bên tài chính tôi đã chụp lại hết rồi, còn lại giao cho cậu, điều tra cẩn thận một chút, tôi và Tiểu Ngũ đi ra ngoài một chuyến!”
“Anh Thiên, anh yên tâm đi, xem lần này tôi có đập chết tên mập đó không!”
Sắp xếp xong xuôi tất cả, Triệu Nam Thiên dẫn theo Tiểu Ngũ rời khỏi Giang Uyển.
Thời gian tương đối gấp, hai người cũng không ngồi xe buýt mà gọi một chiếc xe taxi đi thẳng tới phòng làm việc của Cửu Vinh ở Đông Châu.
Đâu xem như là lần đầu tiên hai người cùng nhau tham gia cuộc họp, lần trước đi cùng Tô Mục Tuyết, có vẻ như Đường Bảo Khiết còn có gì muốn nói, cho nên chắc hôm nay sẽ không có hành động, cùng lắm là nói rõ chút về vụ án.
Vì vậy Triệu Nam Thiên không mang theo thứ gì, Tiểu Ngũ thì mang theo một chiếc máy tính xách tay.
Có thể nhìn ra được anh ta tương đối căng thẳng.
Triệu Nam Thiên lấy một phong thư từ trong túi ra.
Tiểu Ngũ ngẩn người: “Anh Thiên, anh có ý gì thế?”
Triệu Nam Thiên giải thích nói: “Đây là La Bảo An bảo tôi đưa cho cậu.
”
Sắc mặt Tiểu Ngũ thay đổi: “Cô ấy? Cô ấy tìm anh sao? Anh trả lại số tiền này cho cô ấy đi, cứ nói là em không cần!”
Triệu Nam Thiên khuyên nhủ nói: “Tôi có thể nhìn ra, cô ấy vẫn rất quan tâm đến cậu, còn hỏi thăm tình hình của cậu nữa.
”
“Anh Thiên, anh đừng nói những lời này với em, em không muốn nghe bất cứ chuyện gì về cô ta nữa!”
“Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng lành mạnh, cứ trốn tránh người ta mãi thế làm sao được?”
Triệu Nam Thiên nói rồi nhét phong thư vào tay anh ta: “Đây mà đồ tôi mang tới, nếu cậu không muốn nhận từ tự mình trả lại cho cô ấy, còn có chuyện gì muốn nói thì gặp mặt nói cho rõ ràng, đừng có bảo tôi chuyển lời.
”
Tiểu Ngũ nhận lấy phong thư, do dự một lúc rồi hỏi: “Cô ấy… cô ấy có khỏe không?”
Triệu Nam Thiên bật cười: “Không phải cậu không muốn nghe sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Tiểu Ngũ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói ra được một câu: “Anh Thiên, hai bọn em không có gì cả, cô ấy chỉ là bạn học cấp ba…”
Do dự một lát, anh ta lại kể rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Tuy rằng nói giản lược nhưng Triệu Nam Thiên cũng hiểu được tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế.
Hai người là bạn học cấp ba, thành tích đều rất tốt, vốn dĩ còn thương lượng cùng nhau thi vào một trường đại học tốt.
Khi sắp tốt nghiệp cấp ba, che của La Bảo An bị bệnh nặng, mẹ cô ấy là trụ cột cho gia đình, cũng ép cô ấy phải nghỉ học.
Vài năm sau, vì kiếm tiền mà La Bảo An phải đi đứng đường.
Lúc trước Tiểu Ngũ bị Cửu Vinh theo dõi cũng là vì chuyện này.
Còn về chuyện lúc trước nói là do cá cược với người ta để lấy cơ sở dữ liệu của công ty chỉ là một cái cớ.