Anh ta chính vì muốn giúp La Bảo An kiếm tiền nên mới làm như thế, cũng may là kịp dừng lại trước bờ vực, không tạo thành tổn thất tài sản nghiêm trọng gì cho nên mới không bị truy cứu pháp luật.
Tiểu Ngũ tới Giang Uyển làm, tháng nào cũng ăn cần mặc kiệm, tiền lương tích góp được đều giao cả cho La Bảo An, muốn làm vốn để cô ấy tìm một công việc chính đáng, không phải phạm sai lầm nữa.
Kết quả không ngờ, hôm đó lại nhìn thấy La Bảo An ở karaoke Huy Hoàng, cô ấy còn bị Đao Ca cho ăn tát vì đi bồi rượu.
Chính vì chuyện này mới dẫn tới những phiền toái sau này.
Tiểu Ngũ cảm thấy La Bảo An không chỉ lừa anh ta, xong việc còn chưa nói ra sự thật, suýt chút nữa đã làm liên lụy tới Triệu Nam Thiên và Từ minh, vì thế nên tới bây giờ vẫn không chịu tha thứ cho cô ấy.
Chuyện xưa không dài nhưng Triệu Nam Thiên có thể nghe ra được nhiều thứ: “Cậu thích La Bảo An sao?”
Tiểu Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không… không phải…”
“Nam tử hán đại trượng phu, thích là thích, còn không phải chuyện mất mặt gì, sao mà không dám thừa nhận?”
“Không phải, chúng tôi là bạn tốt.
”
Triệu Nam Thiên không tin, nếu chỉ đơn thuần là bạn bè, sao Tiểu Ngũ lại chịu trả giá nhiều như vậy? Còn suýt chút nữa thì phạm pháp, hủy hoại cả tương lai, cái giá phải trả cho chuyện này chẳng phải quá đắt sao?
Anh thử thăm dò hỏi: “Có phải bởi vì….
vì cô ấy đã từng làm ngành nghề đó không?”
Tiểu Ngũ phản ứng quyết liệt: “Không phải, không phải! Em không hề nghĩ như vậy, em chưa từng xem thường cô ấy, La Bảo An là một cô gái tốt…”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn nói là không thích người ta? Xem cậu kích động như vậy kìa.
”
Tiểu Ngũ im lặng không nói gì.
“Thích thì phải tranh thủ đi, tôi cũng có thể nhìn ra được, La Bảo An là một cô gái không tệ, tuy rằng từng đi lầm đường nhưng bản chất của cô ấy không tệ, ngày đó không nói thật chắc chắn là có gì đó khó nói.
”
Tiểu Ngũ đột nhiên ngẩng đầu: “Thật sao?”
Triệu Nam Thiên nói đại khái lại chuyện tối qua.
Tiểu Ngũ lập tức khẩn trương hỏi: “Anh nói gì cơ? Người của Đao Ca tìm cô ấy? Anh Thiên, phải làm sao bây giờ?”
Triệu Nam Thiên an ủi nói: “Cậu yên tâm, tôi bảo chị Nguyệt chăm sóc rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì quá lớn, chuyện quan trọng trước mắt là phải làm việc chính đi đã!”
Tiểu Ngũ sửng sốt: “Việc chính?”
Triệu Nam Thiên phân tích nói: “Loại khốn nạn lấy thịt đè người như Đao Ca, nếu như La Bảo An thật sự đắc tội với bọn họ thì đúng là rất khó giải quyết, chúng ta cũng không thể ngày nào cũng ở bên cạnh cô ấy được đúng không? Đối phó với loại như vậy, phải nắm được điểm yếu của anh ta, để anh ta nếm mùi đau khổ thì mới có thể dứt khoát được!”
Tiểu Ngũ cũng biết bản lĩnh của chính mình, ngoại trừ kỹ thuật máy tính thì không biết gì khác.
Cho dù có nghiến răng nghiến lợi chạy tới cửa, Đao Ca người ta cũng sẽ không có khả năng sợ anh ta.
Nhưng rốt cuộc nên làm gì đây?
Đột nhiên anh ta nghĩ tới cái gì đó: “Anh Thiên, anh nói là bảo Cửu Vinh ra mặt sao?”