Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 592



Chương 592

Tô Mục Tuyết cười lạnh: “Muốn đuổi tôi đi?”

Dì Đào đưa ra tối hậu thư: “Không phải là đuổi mà là hoàn cảnh ép buộc, cho con ba ngày, dọn ra khỏi căn biệt thự này.”

Nói xong, bà ta liền thay đổi: “Đương nhiên con có thể dọn về nhà họ Tô, trong nhà có bảo mẫu, có người hầu, ăn ở không cần con lo lắng, con cứ làm một đại tiểu thư cao cao tại thượng của nhà họ Tô là được.”

Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại: “Bà nghĩ tôi không dám quay về?”

Từ chuyện lần trước của dì Đào, sau khi cùng bố cãi nhau một trận, trong nhà chỉ có thể ở lại một người.

Đương nhiên, sau đó bố xảy ra chuyện, tập đoàn rơi vào hoàn cảnh khó khăn, đây là những lời phía sau.

Kết quả không ngờ rằng, hôm nay dì Đào muốn lấy lại căn biệt thự.

Dì Đào ôm vai nói: “Con đương nhiên có thể quay về, đó là nhà của con, mẹ không có lí do gì không cho con quay về, nhưng mà… cậu ta!”

Dứt lời bà vươn tay chỉ về phía Triệu Nam Thiên: “Người đàn ông này nếu như xuất hiện ở nhà họ Tô, dám xuất hiện trước mắt mẹ, vậy thì xin lỗi rồi.”

Tô Mục Tuyết chống đối hỏi: “Bà muốn thế nào?”

“Tuy rằng nhà họ Tô không phải là danh môn gia thế gì, nhưng cũng không phải loại chó mèo nào cũng có thể tùy ý bước vào, nếu như để mẹ nhìn thấy cậu ta, con đừng trách mẹ làm con mất mặt.”

“Nếu như tôi vẫn cứ dẫn anh ấy về thì sao?”

“Con dám!”

Triệu Nam Thiên nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, liền không quản gì cả khuyên một câu: “Mục Tuyết, bớt giận mà, dì Đào cũng là lo lắng cho em.”

Dì Đào không cho Triệu Nam Thiên sĩ diện, hậm hực nói: “Ở đây không đến lượt cậu nói chuyện.”

Nói xong càng tức giận hơn nữa: “Con xem xem, chúng ta ở đây nói cả nửa ngày, mà tên này đến một câu phản biện còn không có, lẽ nào con thật sự hy vọng người đàn ông như này nuôi con cả đời sao?”

Lần đầu tiên Triệu Nam Thiên mở miệng trước mặt dì Đào, dứt khoát bảo đảm: “Dì Đào, nếu như bà lo lắng điểm này, tôi có thể bảo đảm với bà, tuyệt đối sẽ không khiến Tô Mục Tuyết chịu một chút ấm ức nào!”

Ánh mắt của dì Đào càng sắc bén hơn: “Hừ hừ, dám tiếp lời tôi, ai cho cậu dũng khí vậy?”

Triệu Nam Thiên bình tĩnh nhìn bà ta: “Không phải là dũng khí, mà là lời hứa của tôi với bà.”

Lúc trước anh rất ít khi ở trước mặt dì Đào nói ra lời hứa hẹn như vậy, không phải sợ khí thế của bà ta.

Mà là lúc mối quan hệ giữa anh và Tô Mục Tuyết chưa được rõ ràng, thậm chí còn không nhìn thấy được tương lai, nói những lời hứa không thực tế cũng quá xa xôi.

Nếu hôm nay đã đối diện với khí thế ép người của dì Đào, cũng không thể lùi bước!

Dì Đào cười chế nhạo: “Hứa ư? Đừng có nói về chuyện ăn bám một cách cao quý như vậy!”

Triệu Nam Thiên cắn răng kiên quyết giải thích: “Dì à, dì đã hiểu lầm rồi.”

Dì Đào quét qua ánh mắt lạnh lùng: “Hiểu lầm ư? Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu nghĩ thế nào, mặt dày không biết xấu hổ bám chặt bên cạnh Mục Tuyết, để có được gì chứ? Không phải là vì tài sản của nhà họ Tô sao?”

Triệu Nam Thiên biết dì Đào có thành kiến với mình như vậy, có giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng vô ích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.