Lấy thân phận và địa vị hiện nay của bà ta, bà ta chủ động ngừng chuyện này đã là nể mặt Triệu Nam Thiên lắm rồi.
Vậy mà thằng này còn không biết tốt xấu?
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Bà cảm thấy thế nào?”
Bà Ngụy không nghĩ ra, “Mày muốn làm gì?”
“Không làm gì, xin lỗi!”
“Tao xin lỗi? Xin lỗi ai?”
Nói xong, bà ta như nghe hiểu cái gì, chỉ chỉ Tô Mục Tuyết, “Với cô ta? Dựa vào cái gì!”
Triệu Nam Thiên nói ra từng chữ từng chữ, “Chỉ bằng cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
“Vậy thì thế nào?”
“Không thế nào, người phụ nữ của tôi sao có thể bị người khác bắt nạt được?”
Bà Ngụy có ảo giác bị nhục nhã, gò má mập mạp run rẩy, “Họ Triệu kia, tao không hiểu rốt cục mày có ý gì, chẳng qua tao khuyên mày một câu, ngàn vạn lần chớ được nước lấn tới!”
Giọng nói của Triệu Nam Thiên rất lạnh nhạt, “Tôi đây cũng nói cho bà một câu, con dâu nhà họ Triệu còn chưa tới phiên người ngoài dạy dỗ, mời nói xin lỗi cô ấy!”
“Hiện tại bà nghe hiểu chưa?”
Ánh mắt Tô Mục Tuyết trở nên mơ hồ.
Cô vốn đã định nhẫn nhịn, kết quả không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại nhìn thấu uất ức cô phải gánh chịu.
Nhất là mỗi chữ mỗi câu trong miệng anh hệt như tiếng trống vang vọng trong tai cô.
Khiến người chấn động.
Giờ khắc này, Triệu Nam Thiên bá đạo trước nay chưa từng có.
Cũng đánh nát tất cả cố kỵ, tất cả do dự, tất cả uất ức của cô!
Bà Ngụy gần như điên cuồng, giọng điệu cũng kiên quyết dị thường, “Không thể nào, tao có điểm nào phải xin lỗi cô ta?”
Triệu Nam Thiên nhướng mày, “Trí nhớ của bà không tốt như vậy sao? Cần tôi nhắc nhở bà không?”
Nói xong, anh chậm rãi khoát khoát cổ tay.
Sắc mặt bà Ngụy lạnh băng, ngoài miệng thét hỏi, “Muốn tao xin lỗi? Mày hỏi Tô Mục Tuyết xem cô ta có chịu nổi hay không!”
Có lẽ là vì có Triệu Nam Thiên làm chỗ dựa cho cô, ngay trước mặt bà Ngụy, Tô Mục Tuyết cường ngạnh hiếm thấy.
Cô khí phách mạnh mẽ hỏi ngược, “Tôi có gì mà không chịu nổi?”
Hiếm khi bị người chống đối như vậy, ánh mắt bà Ngụy sắc như đao quát mắng, “Đồ đê tiện, mày với mẹ mày đều là loại rách nát, thứ second-hand như mày xứng đáng sao?”
Dứt lời, một cái tát vang vọng toàn trường!
Một tát của Triệu Nam Thiên đánh mạnh lên mặt bà Ngụy!
Tô Lâm mới vừa nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, anh ta gần như quên mất đau đớn trên cánh tay, tự lẩm bẩm: “Điên rồi, thật sự điên rồi!”
Tô Mục Tuyết cũng kinh ngạc vô cùng, cô không nghĩ tới tên Triệu Nam Thiên này lại to gan lớn mật như vậy.
Tát mẹ của Ngụy Bắc Minh?
Mệt cho anh làm được!
Thấp thỏm trong lòng là thật, nhưng sảng khoái thoải mái cũng là thật!
Cô chỉ hận bản thân mình có quá nhiều thứ phải cố kỵ, nếu không cô đã sớm tát đối phương một tát từ khi bà ta dám sỉ nhục mẹ cô.
Nghĩ như vậy, khi lại nhìn Triệu Nam Thiên cô chợt cảm thấy thuận mắt vô cùng.
Tuy tên này có không ít thói xấu, thỉnh thoảng còn hung ác với cô, chẳng qua anh thương cô cũng là thật.
Được một người đàn ông như vậy nâng niu trong lòng bàn tay, nghĩ lại lại thấy không khó tiếp nhận như trước.
Bà Ngụy mới vừa lấy lại tinh thần, chỉ thoáng chốc gò má mập mạp đã đỏ bừng lên.
Dấu bàn tay đỏ tươi và lớp phấn lót màu trắng hình thành đối lập rõ ràng trên gương mặt bà ta.
Không người nào dám nói, chỉ nháy mắt bầu không khí lạnh như băng đã lan tràn ra.
Chỉ thoáng sau, nửa bên mặt khác của bà ta cũng lập tức đỏ bừng, hợp với bên kia quả là cân xứng.
Chẳng qua hai dấu đỏ trên mặt khiến tướng mạo bà ta trở nên dữ tợn khỏi phải nói, khó chịu hệt như bị người cởi quần lót.