Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 671



Chương 671

Bà rất hiểu con trai mình, nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại mạnh mẽ phi thường, nếu như không có sự ngăn cản từ người nhà của Tô Mục Tuyết, cũng sẽ không làm khó anh đến vậy.

Thật ra điều này cũng không khó đoán, Tô Mục Tuyết lịch lãm, hoàn cảnh gia đình xuất sắc, cùng với ngoại hình và khí chất xuất chúng, cô gái như vậy người cầu hôn khẳng định không phải người bình thường.

Mặc dù trong mắt bà, con trai vô cùng xuất sắc, nhưng người ngoài hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Người đã xuất ngũ, công việc cũng không coi là vẻ vang, thu nhập cũng chỉ là một nửa mức lương tiêu chuẩn.

Điều kiện như vậy, thật khó đảm bảo không bị người nhà Tô Mục Tuyết gây khó dễ.

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, người nhà Mục Tuyết rất chăm lo cho con, đợi sau này có cơ hội thích hợp, con giới thiệu cho mọi người làm quen.”

Triệu Nam Thiên không biết nên nói thế nào cho thích hợp, một mình anh có thể gánh chịu được những tủi thân này, nhưng dù sao anh cũng không muốn mẹ mình biết được.

Mẹ Triệu vuốt tóc anh: “Con trai ngốc!”

Trước khi tan sở, Triệu Nam Thiên dựa theo lời hẹn, đúng giờ đến dưới tòa nhà Tô Phong.

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy xe của Tô Mục Tuyết từ xa đã mở cổng, đồng thời chặn các phương tiện khác đi qua, cho phép anh lái xe vào trước.

Sau đó là một màn chào hỏi tiêu chuẩn, tự tiễn anh lái xe vào tầng hầm.

Triệu Nam Thiên dừng xe, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.

Thảo nào ai cũng muốn leo lên, cảm giác làm chủ có khác.

Tuy nhiên, trong lòng anh biết rõ, sự ưu đãi đặc biệt này là vì Tô Mục Tuyết, với anh không có quan hệ gì.

Vừa nghĩ đến đây, cửa thang máy liền mở ra.

Triệu Nam Thiên quay lại nhìn, mới phát hiện người đi ra không phải là Tô Mục Tuyết.

Nhưng có thể từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc đi ra, thân phận có lẽ cũng không đơn giản.

Đi phía trước là một nam thanh niên, tầm hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt có phần giống với Tô Mục Tuyết, vẻ mặt ngông cuồng, bất cần đời.

Phía sau đi theo còn có một cô gái dáng vẻ như thư ký, cả người trang phục chuyên nghiệp chuẩn mực, áo sơ mi trắng, váy đen, tất da chân với cặp đùi thon thả cân đối.

Những cô gái như vậy đặt trong đám đông vô cùng chói mắt, huống hồ là trong tầm hầm thiếu ánh sáng.

Đến Triệu Nam Thiên cũng nhịn không được liếc nhìn mấy lần.

Nhưng cô ấy còn trẻ, đi với tư thế cúi đầu, trong có vẻ hơi thiếu kiềm chế.

Hai người đi thẳng đến chỗ đậu xe số ba, bên cạnh là một chiếc xe kiểu dáng bóng bẩy, anh lúc sáng khi qua đây đã nhìn thấy một lần.

Cô gái chật vật hết cỡ, khi đến gần đột nhiên ăn lăn: “Tổng giám đốc Hoa, đã muộn rồi, tôi vẫn nên không đi.”

Triệu Nam Thiên không có thói quen nghe trộm người khác nói chuyện, may mắn thay, kính của cửa sổ đủ cho sự riêng tư, từ bên trong có thể đủ nhìn thấy bên ngoài, từ bên ngoài căn bản không thể thấy bên trong, nếu không thì sẽ rất ngượng ngùng.

Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Hoa, giọng nói chói tai: “Không đi?”

Cô gái một mặt khó khăn: “Tổng giám đốc Hoa, tôi uống rượu rất tệ, hay là anh gọi người khác đi?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.