Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 675



Chương 675

“Dì Đào lại tìm em gây phiền phức à?”

“Ngày nào bà ấy chẳng đến làm phiền em. Hôm nay bà ấy hỏi em, khoản tiền chín mươi tỷ mà anh bảo trả bao giờ có?”

Triệu Nam Thiên im lặng một hồi rồi mới lên tiếng.

“Đừng lo lắng, trong vòng một tháng anh khẳng định sẽ có cách.”

Tô Mục Tuyết yếu ớt trả lời.

“Triệu Nam Thiên, chuyện của anh em không muốn xen vào quá nhiều, nhưng đằng này là đến chín mươi tỷ, anh đào ở đâu ra cơ chứ? Anh có nghĩ đến hậu quả lúc đó hay không? Anh nghĩ rằng bà ấy sẽ dễ dàng để anh lừa gạt như vậy sao?”

Vẻ mặt Triệu Nam Thiên khẽ nhúc nhích.

“Chuyện này chúng ta đừng nói nữa được không?”

Tô Mục Tuyết quay đầu lại.

“Được rồi, vậy chúng ta nói về những gì đã xảy ra vừa rồi.”

Triệu Nam Thiên cũng không muốn nói đến chuyện này, chỉ lấp liếm lấy lệ nhanh chóng cho qua.

“Không có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

“Anh không cần bao che cho cậu ta, tính tình cậu ta như thế nào em so với anh còn biết rõ hơn nghìn lần, nếu không phải có mẹ cậu ta đứng sau che chở, cậu ta có bị tử hình cũng không hết tội.”

“Cậu ta thực sự là em họ của em sao?”

Tô Mục Tuyết nghe tới thế trên mặt liền lộ ra một biểu cảm chán ghét.

“Đúng vậy, cậu ta là Tô Hoa, con trai độc nhất của bác hai tôi, vừa ngu dốt vừa không có tay nghề, là công tử ăn chơi có tiếng ở Đông Châu này.”

Cô càng nói càng đau đầu.

“Hôm nay anh đã đắc tội với cậu ta, coi chừng sau này cậu ta lại tiếp tục tìm anh gây phiền toái.”

Triệu Nam Thiên cười khổ, anh không muốn gây chuyện, không muốn nhà họ Tô gặp rắc rối, nhưng chuyện diễn ra trước mắt như thế làm sao anh có thể trơ mắt mà đứng nhìn cơ chứ?

Tô Mục Tuyết không nhịn được liền nhướng mày.

“Nam Thiên, chẳng phải em đã nói anh rồi sao, sao anh lại giở trò bạo lực như vậy chứ? Vì cái gì mà suốt ngày phải dùng nắm đấm mới có thể giải quyết vấn đề?”

“Nếu không thì còn cách nào chứ?”

“Anh không thể dùng cách nào đó văn minh hơn hay sao? Chẳng hạn như có thể đợi em tới hoặc có thể gọi bảo vệ, chúng ta có rất nhiều cách để giải quyết chuyện này!”

“Các phương pháp văn minh hoàn toàn không có tác dụng cho một số người.”

“Anh còn ở đó mà cậy mạnh sao? Em nói cho anh biết, cũng may tên Tô Hoa kia còn ý thức được chuyện xấu trong nhà không thể công khai cho người ngoài biết, bằng không, anh nghĩ sự việc hôm nay cậu ta rời đi trước như vậy là giải quyết xong rồi sao?”

Triệu Nam Thiên không thích giọng điệu của cô hiện tại, có vẻ như trong ấn tượng của cô, anh luôn là loại người không biết phân nặng nhẹ phải trái, chỉ biết dùng vũ lực, nắm đấm để giải quyết rắc rối.

Cũng may vừa rồi khi bước xuống xe, anh đã nhanh chóng bật máy quay, những hành động uy hiếp cô gái của Tô Hoa đều được máy quay ghi lại đầy rõ ràng.

Cho dù sau này Tô Hoa có tiếp tục đến tìm anh gây chuyện, hay thậm chí muốn làm lớn chuyện này, Triệu Nam Thiên anh cũng không sợ anh ta.

Nhưng Tô Mục Tuyết rõ ràng lại không quan tâm đến những điều đó, cô từ nãy đến giờ chỉ toàn quở trách anh, cứ như thể ngoài việc gây thêm rắc rối cho cô, anh không có năng lực để làm việc gì khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.