Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 689



Chương 689

Nhìn thấy giọng điệu kiêu ngạo của Từ Minh, gã ta chế nhạo nhắc nhở: “Khốn kiếp, Từ Minh, cậu có thể bị tôi đình chỉ ngay! Ngày mai đi làm, tôi sẽ sa thải cậu trước!”

Từ Minh cười toe toét với vẻ mặt lãnh đạm.

Tôn mập cả giận nói: “Dù sao cũng không nghĩ tới! Tên họ Triệu kia vì việc công, mà cậu trả thù riêng, tôi nói cho cậu biết, lần này bất kể ai nào nói giúp cậu cũng vô dụng. Lần sau cút đi cho tôi!”

Triệu Nam Thiên cũng lười làm náo chuyện, lần này cũng đánh cược hết vào Khương Bích Kiều.

Cô ta yêu cầu mình phải tìm cách trì hoãn Tôn mập hai tiếng đồng hồ, anh nhất định sẽ làm được, nhưng anh không biết Khương Bích Kiều định làm gì.

Nếu Khương Bích Kiều không thể giao dịch với Tôn Chí Bình, thì công ty Vật Nghiệp sẽ thực sự không liên quan gì đến anh trong tương lai.

Nghĩ lại thật đáng tiếc, lần trước giúp Hoa Tứ Thiếu một chuyện lớn, nhưng chưa đợi được người ta báo đáp, chẳng lẽ đã bị đuổi ra ngoài sao?

Sự việc vừa rồi không nhỏ, sớm đã có người báo cảnh sát rồi.

Đang nói chuyện thì xe cảnh sát đi tới, sau một hồi tìm hiểu thì cảnh sát cũng gặp khó khăn.

Có rất ít máy quay gần đó, và chỉ có mấy cửa hàng ở gần đó thì cũng đều bị hỏng.

Hai bên đều có ý kiến riêng, trong trường hợp này thật sự rất khó phân biệt ai là người chịu trách nhiệm, cuối cùng chỉ có thể đề nghị hai bên hòa giải riêng tư.

Tuy nhiên, việc người bị thương cũng rất khó để giải quyết, chi phí y tế nhất định phải trả, chỉ là được bao nhiêu.

Tôn mập khẳng định: “Cậu Triệu, cậu phải trả cho tôi ba mươi triệu tiền thuốc men, thì tôi sẽ không tính toán với cậu.”

Không phải là gã ta rộng lượng, mà trong lòng gã ta thật sự đang nghĩ đến phụ nữ, không muốn ở lại quá lâu.

Triệu Nam Thiên làm sao có thể làm theo suy nghĩ của gã ta: “Không thể, vết thương nhỏ như vậy, mở miệng ra là ba mươi triệu rồi hả? Đội trưởng Tôn, không phải lỗi của anh sao? Hơn nữa anh đạp cửa xe tôi trước, chuyện này anh cũng phải chịu trách nhiệm!”

Tôn mập chịu đựng đau đớn: “Vậy cậu muốn cái gì?”

Gã ta không muốn cứ thể mà để Triệu Nam Thiên đi, cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, lâm vào tình thế khó xử một lúc.

Triệu Nam Thiên tính toán: “Như này nhé, trách nhiệm thì phân ba bảy, tôi nhận bảy! Tuy nhiên, tôi không trả anh ba mươi triệu mà anh nói. Phải đến bệnh viện kiểm tra. Cần bao nhiêu tiền chữa bệnh, là ở bệnh viện quyết định!”

“Đi bệnh viện?”

Tôn mập nhìn thời gian, nếu thật sự đến bệnh viện phải mất một hai tiếng, hiện tại đã lâu lắm rồi, anh họ có thể đợi gã ta được không?

Gã nhất thời thả lỏng xuống: “Triệu Nam Thiên, tôi không có thời gian với cậu! Vậy…mười lăm triệu, cậu lấy tiền ra, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa!”

Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Tôi không công nhận.”

Tôn mập gần như nổ phổi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Triệu, cậu muốn thế nào?”

“Tôi nói rồi, chia ba bảy.”

“Được, mười triệu rưỡi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.