Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 825



Chương 825

“Không có phương án cụ thể?”

Triệu Nam Thiên cảm thấy có chút nực cười, nếu như công ty kia thật sự có hoạt động lừa gạt ở nước ngoài kếch xù, chắc chắn sẽ có các biện pháp an ninh nghiêm ngặt, làm sao có thể thông báo tuyển bảo vệ từ bên ngoài được?

Nếu quả thật dễ dàng như vậy, chỉ sợ Cửu Vinh cũng sẽ không tìm đến Tiểu Ngũ.

“Đương nhiên là có, chỉ là tôi đã sớm nói chuyện với anh rồi, lát nữa anh lên đó, sư tỷ Bạch sẽ đích thân phân chia nhiệm vụ cho anh!”

Triệu Nam Thiên có loại cảm giác bị người ta trêu đùa, “Vậy cô bảo tôi đến đây làm gì?”

Đường Bảo Khiết lắc dao nĩa nói, “Trưa nay mời tôi ăn cơm đi!”

Trông thấy Triệu Nam Thiên đen mặt, trong lòng cô ta cảm thấy rất sảng khoái, cũng vứt chuyện vừa rồi bị sờ mó sang một bên, “Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, mời người đẹp như tôi ăn cơm, là vinh hạnh của anh đấy anh biết không?”

“Vậy tôi còn phải cảm ơn cô à?”

“Đó là đương nhiên, anh có biết có bao nhiêu người tranh cướp giành giật muốn mời tôi ăn cơm, tôi cũng không cho bọn họ cơ hội này không!”

“Cực kì vinh hạnh.”

Triệu Nam Thiên vùi đầu ăn cơm, cũng không để ý đến Đường Bảo Khiết nữa.

Bây giờ xem như anh đã hiểu ra, nếu nói thêm một câu với người phụ nữ này, đều là lãng phí thời gian.

Đường Bảo Khiết lại nhìn chằm chằm vào Triệu Nam Thiên, không nhịn được hơi kinh ngạc.

Thứ như cơm Tây, biết ăn và ăn nhã nhặn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Nói thanh lịch một chút, chuyện này là nghệ thuật ăn cơm của quý tộc phương tây.

Cứ lấy Triệu Nam Thiên để nói đi, nhìn có vẻ tốc độ dùng cơm rất nhanh, nhưng mà cường độ nắm chắc dao nĩa, góc độ, phương pháp, tất cả đều cực kì chính xác.

Loại chi tiết này không phải bắt chước đơn giản là có thể học được, cũng không phải cố gắng giả vờ.

Nếu như Triệu Nam Thiên không ăn mặc tùy tiện như vậy, mà đổi thành mặc đồ Tây giày da, chắc chắn sẽ khiến người ta có ảo giác rằng anh đã từng sinh sống ở nước ngoài nhiều năm.

Cũng may, cô ta tự cho rằng mình hiểu rõ về Triệu Nam Thiên, những nghi ngờ này cũng chỉ trong chớp mắt là qua.

Tên này, cho dù có nhiều ưu điểm, cũng không che giấu được khuyết điểm anh ăn nói bừa bãi!

Triệu Nam Thiên lại tỏ vẻ không quan trọng, “Cho dù cô có coi miếng bò bít tết thành tôi, cũng không cần nghiến răng nghiến lợi như thế đâu?”

“Bớt nói nhảm đi, chuyện lần trước anh đồng ý, mau nói cho tôi biết!”

Triệu Nam Thiên cầm lấy khăn lau miệng, “Chuyện gì?”

“Bộ tranh Thọ của đại sư Đạp Tuyết kia!”

“Cô muốn nghe nói thật, hay là nói dối?”

“Nói nhảm, muốn nghe lời nói dối mà tôi còn cần phải tốn thời gian với anh sao?”

Triệu Nam Thiên thành thật nói, “Được thôi, vậy tôi sẽ không giấu giếm cô nữa, thật ra… tôi chính là Đạp Tuyết, về phần đại sư trong miệng mấy người, thật sự là không dám nhận!”

Đường Bảo Khiết đầu tiên là sửng sốt, sau đó không biết nên khóc hay cười, “Anh… Anh nói cái gì? Anh nói… Anh là đại sư Đạp Tuyết?”

“Không sai!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.