Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 882



Chương 882

Một bên khác, ở quân đội đại viện số ba của quân khu, Đường Bảo Khiết đi lên gõ cửa một cái.

Bảo vệ xem xét là Đường Bảo Khiết, cũng không có cản.

“Thủ trưởng đâu?”

“Thủ trưởng đang đợi ở trong phòng làm việc.”

Đường Bảo Khiết trực tiếp đi vào thư phòng, đem tấm thiếp hướng lên phía trên bạn để xuống: “Ông nội Tùy, những điều ông muốn cháu đều đáp ứng được, những điều ông đã hứa với cháu rồi đừng nuốt lời!”

Ông nội Tùy tóc dù đã lấm chấm hoa râm, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, cả người từ trên xuống dưới có một loại khí tức rất đặc biệt.

Ông ta kích động đi lên trước: “Thật sao? Nhanh như vậy đã tới tay, nhanh cho ông xem một chút!”

“Ông nội Tùy, ông dù sao cũng là thủ trưởng, chú ý hình tượng một chút có được không?”

Đường Bảo Khiết cười cười, chưa từng thấy qua ông nội Tùy ở trong trạng thái cấp bách như thế này, giống như một đứa trẻ vậy.

Ông nội Tùy cầm tờ thiếp qua, thận trọng trải dài ra trên bàn, một bên mang theo cái kính lão, một bên cầm lấy cái kính lúp cẩn thận quan sát.

Đường Bảo Khiết cũng không nóng nảy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng làm việc.

Treo trên tường đều mấy tác phẩm nổi tiếng từ thười cổ chí kim của Trung Quốc và cả nước ngoài, đồ mà ông nội Tùy sưu tầm được nếu để xem ra tính là rất nhiều.

Kỳ thật trong đám ông già đã nghỉ hưu trong khu nhà này đều có sở thích giống nhau, thế nhưng ông nội Tùy luôn luôn thích cùng với ông nội phân tài cao thấp, ai cũng không chịu thua ai.

Một lúc lâu sau, ông nội Tùy đột nhiên gào to một tiếng: “Chữ tốt!”

Đường Bảo Khiết cười tủm tỉm quay đầu: “Ông nội Tùy, lần này có hài lòng không?”

Ông nội Tùy gật đầu: “Hài lòng, hài lòng!”

Ông ta vuốt râu cười cười, chờ đến ngày mai, nhìn xem ông Đường còn có cái gì có thể đắc ý được đây.

Không phải đó chỉ là cuốn sách có chữ ký của đại sư Đạp Tuyết thôi sao, ai lại không có?

Hơn nữa, hàng của ông chỉ là hàng dưới, nhưng hiểu biết về nghệ thuật thì quả thật lấn át cha Đường một bậc!

Đường Bảo Khiết cười khổ: “Ông nội Tùy này, chúng ta nói chuyện đi, ông không được bán đứng cháu đâu đó!”

“Yên tâm, ông nội Tùy chắc chắn sẽ không đi ăn nói lung tung!”

Đường Bảo Khiết thở dài một hơi, hai người này đã tranh giành với nhau cả nửa đời người, thười khắc sống còn, người cháu gái này của ông có đi giúp người ngoài hay không?

Nếu để cho ông nội biết, khẳng định sẽ phải tức giận mà nhảy dựng lên!

Ông nội Tùy đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, người bạn kia của cháu còn có ở đây không, cậu ta là từ đâu lấy được tấm này?”

Đường Bảo Khiết giải thích: “Anh ta ông của anh ta ngày xưa có quen biết đại sư Đạp Tuyết, chỉ lấy được một vài tấm, nhưng khi đó danh tiếng của đại sư Đạp Tuyết chưa đang vang danh.”

“Vậy cháu có nói với cậu ta hay không, tấm thiệp cổ này hiện này có giá trị không nhỏ!”

“Có nói.”

“Đã như vậy, mà sao cậu ta còn nguyện ý bỏ nó đi chứ? Nghe cháu nói như vậy, ông cảm thấy khá hứng thú với người bạn này của cháu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.