Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 905



Chương 905

Mẹ Khương trào phúng: “Đàn ông không phải đều rất trăng hoa sao? Nhìn thấy Bích Kiều nhà mình giỏi như vậy, liền không từ thủ đoạn muốn giành lấy, khẳng định cái cậu họ Triệu đó cũng đang ầm ĩ đòi ly hôn, vì chỉ như vậy hai người mới có thể ở với nhau!”

“Tôi thấy không tới mức như vậy đâu?”

Cha Khương là một người có lỗ tai mềm, ngoài miệng thì nói không tin nhưng trong lòng cũng đã tin tám chín phần.

Mẹ Khương từ từ phân tích.

“Không đến mức?”

“Cậu Triệu Nam Thiên đó đã bao nhiêu tuổi rồi? Coi như thật sự kết hôn đi nữa, thì cậu ta có thể tìm được dạng con gái như thế nào?”

“Bích Kiều nhà mình mặc dù lớn hơn cậu ta ba bốn tuổi nhưng đó chính là có kinh nghiệm, đã trải qua nhiều cảnh đời!”

“Cho dù ly hôn với Tôn Chí Bình thì đã làm sao? Cho dù có qua mấy năm nữa thì Triệu Nam Thiên kia cũng không thể nào với cao nổi!”

“Cậu ta bây giờ không thừa dịp con gái mình hoàn cảnh không tốt, tương lai chờ con gái mình lên như diều gặp gió, cậu ta còn có thể trèo cao sao?”

Thấy Cha Khương không biểu lộ thái độ gì, mẹ Khương lại nói: “Với lại lấy sự khôn khéo của con gái chúng ta, chẳng lẽ nó không đề phòng Tôn Chí Bình sao? Ngoại trừ ba tỷ kia chẳng lẽ trong nay nó không có thêm tài sản riêng nào?”

“Tôi không tin!”

“Tôi nói ông nghe, có khi căn hộ này cũng là của con gái ông mua!”

“Ông nhìn xung quanh xem, đồ điện gia dụng với tất cả đồ dùng trong nhà đều là mới hết, ngay cả đồ trang trí cũng là mới, bạn bè cái gì nhà mới mình không ở lại đi cho người khác mượn?”

Cha Khương rụt rè nói: “Bà cứ tính toán như thế với con chúng ta sao?”

“Cái này mà gọi là tính toán sao? Tôi đây là giúp nó canh chừng vẫn tốt hơn là để tên người ngoài Triệu Nam Thiên chiếm được!”

Mẹ Khương đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lúc vừa mới tới tôi đã quan sát xung quanh đây rồi, gần đây có một trường trung học và một trường tiểu học!”

Vừa nói mẹ Khương vừa chỉ vào bảng hiệu cách đó không xa: “Ông xem một chút, chỗ đó còn có một bệnh viện!”

“Khu vực tốt như vậy khẳng định giá nhà ở đây tuyệt đối không rẻ!”

Cha Khương không có ý kiến: “Vậy bà làm sao để lấy được?”

“Ông nói coi, căn nhà này tương lai để lại cho Khương Sông xem như là quà cưới thì thế nào?”

Vẻ mặt cha Khương xấu hổ: “Đây là nhà của con gái……”

“Nhà của con gái thì thế nào? Hai chúng ta khổ cực nuôi lớn nó tới chừng này, không phải là để nó giỏi giang rồi giúp đỡ cho em trai nó sao?”

Cha Khương vẫn là cảm thấy không thích hợp nhưng mà cũng không thể nói gì mẹ Khương: “Nhưng…”

Mẹ Khương mỉa mai: “Không sao, xem như Triệu Nam Thiên thật sự muốn cùng con gái chúng ta ở chung. Vậy nhà tân hôn cũng không thể để nhà gái chúng ta xuất ra được, mua không nổi một căn nhà để ở còn nghĩ muốn cưới con gái tôi, cậu ta ở đó mà nằm mơ đi!”

Cha Khương bị thuyết phục hoàn toàn: “Vậy bà muốn làm gì?”

Mẹ Khương lắc lắc cái điện thoại trong tay: “Tôi có số điện thoại của cậu ta, ngày mai gọi cậu ta ra ngoài nói chuyện! Nếu như con gái thật sự muốn theo cậu ta, tôi cũng không phản đối nhưng sính lễ nhất định phải có!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.