Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 908



Chương 908

Tại sao hết lần này tới lần khác chị dâu luôn giấu cô ta đồng ý cuộc gặp mặt này, hơn nữa còn nhận sẵn vé luôn rồi, làm cho cô ta chỉ còn cách chấp nhận đi gặp.

Kết quả hôm nay vừa thấy mặt liền thất vọng.

Ảnh chụp chắc đã được chỉnh sửa qua, thực tế bên ngoài vừa nhìn qua liền có thế khẳng định anh ta không phải chỉ lớn hơn cô năm sáu tuổi thôi đâu.

Gia đình có một gian hàng gần chợ nông sản, kinh doanh thịt heo, mua bán cũng khá tốt, có chút tiếng tăm trong mấy con phố xung quanh đó, là một nhà giàu mới nổi.

Sau một thời gian tiếp xúc, Lý Khả Hân cảm giác giữa hai người có sự chênh lệch càng lúc càng lớn.

Tuổi tác cũng không phải là điều quan trọng nhất, chủ yếu là do không có tiếng nói chung với đối phương.

Người đàn ông này đã ly hôn, còn có con trai đã học tới trung học cơ sở.

Nói cách khác cô ta vừa cưới về sẽ trở thành mẹ kế rồi?

Lý Khả Hân sau khi suy ngẫm tới điều đó liền cảm thấy một trận ớn lạnh.

Đúng lúc này người đàn ông mở miệng nói.

Người đàn ông tùy ý nói: “Cái kia….Khả Hân, mọi chuyện về tôi chắc em cũng đã biết rõ rồi, tôi cũng rất hài lòng về em, nếu đã vậy ngày mai tôi sẽ kêu người gọi điện cho chị dâu em, để sắp xếp hôn sự của chúng ta!”

Lý Khả Hân sững sờ ngay tại chỗ, chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã tính tới chuyện kết hôn rồi?

Cô ta nhịn không được mà oán thầm, anh thấy hài lòng nhưng anh cũng không hỏi tôi có hài lòng hay không hả?

Nhìn ra sự nghi ngờ của Lý Khả Hân người đàn ông cũng cởi mở cười một tiếng: “Ha ha, em cứ yên tâm, sính lễ cần đưa cho chị dâu của em tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi, đó là một căn nhà ở cách đây mấy con phố!”

Anh ta lại bổ sung thêm: “Ngoài ra chỉ cần em bước qua cửa nhà tôi, tất cả tiền tiết kiệm trong nhà đều sẽ đưa cho em giữ, con trai tôi ở trọ gần trường nên em không cần phải lo về nó!”

Lý Khả Hân lúng túng không muốn trực tiếp từ chối, liền lãng tránh mà nói: “Anh Miêu, việc này tôi phải về bàn lại với anh trai của tôi một chút. Vậy tôi đi về trước đây.”

Anh Miêu liền ngăn lại: “Ai, sao lại đi về? Cũng đã trễ như vậy rồi, chúng ta cùng đi ăn khuya luôn đi.”

“Tôi không đói bụng.”

“Không sao, xe tôi ở đằng trước, không muốn ăn cũng không sao, chúng ta ra ngoài đi hóng gió một chút”.

Lý Khả Hân lui về sau một bước: “Anh Miêu, thật sự không được, đã muộn quá rồi tôi phải đi về nhà.”

Anh Miêu sờ lên cằm cười một tiếng: “Đi về? Đi về làm gì? Trước khi đi hẹn hò chị dâu của em cũng đã nói rồi, để chúng ta tiếp xúc tìm hiểu nhau một chút, nếu không… Chúng ta đi thuê một phòng khách sạn nghỉ ngơi một chút?”

Sắc mặt Lý Khả Hân liền thay đổi, mặc dù cô ta chỉ vừa tới Đông Châu có nửa tháng.

Nhưng mưa dầm thấm đất, sao có thể nghe không hiểu đối phương ám chỉ cái gì?

“Anh Miêu, anh hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?”

Vừa nói anh ta vừa lấy ví tiền từ trong túi ra, rút ra một cái thẻ đưa tới trước mặt cô ta.

“Khả Hân, tôi cũng không muốn chơi đùa với em những cái như tặng hoa đưa nhẫn kim cương gì đó? Toàn là những chiêu trò của bọn nam sinh nhà nghèo lấy ra lừa gạt con gái nhà người ta! Đây là thẻ ngân hàng của tôi, bên trong có một khoảng tiết kiệm trị giá bảy con số, chỉ cần em chấp nhận ở bên cạnh tôi, về sau tất cả đều đưa cho em quản lý!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.