Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 912



Chương 912

Cảnh sát cũng không thể nào nghe tiếp được nữa, dùng sức gõ bàn một cái: “Các anh coi chỗ này là cái chợ mua bán thức ăn hả? Còn ở đó ồn ào thì tôi đem nhốt hết lại bây giờ, khi nào bình tĩnh rồi nói tiếp!”

Hai người không ai mở miệng tiếp, đều không tình nguyện mà ngồi xuống.

Cảnh sát nhìn về phía Vu Chiến: “Còn anh đó, đã ra tay đánh người ta trước, giờ còn ở đây phách lối như vậy?”

Vu Chiến đang định phản bác thì bị Triệu Nam Thiên giữ lại.

Anh vội vàng đưa lại một điếu thuốc: “Đồng chí cảnh sát, tính tình bạn tôi hơi kém một chút nhưng tâm địa lại không xấu, việc hôm nay cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh cũng thấy rồi đúng không, cậu ta với cô gái kia là người quen của nhau.”

Cảnh sát đẩy điếu thuốc đi: “Không cần dùng chiêu này với tôi, vụ việc chúng tôi cũng đã điều tra rõ ràng rồi bằng không cũng không để Vu Chiến gọi người nhà tới!”

Triệu Nam Thiên cười cười: “Đúng đúng đúng, các đồng chí cảnh sát đều biết rõ ràng mọi việc, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ xấu nào, cũng sẽ không bắt lầm người tốt!”

Cảnh sát xử theo phép công nói: “Kêu anh tới đây là để đóng phạt vì làm mất trật tự trị an, sau đó là thương lượng tiền bồi thường chữa trị.”

Miêu Quốc Khánh cười tới sái cổ, la lên: “Tôi không có ý kiến.”

Vu Chiến không chịu: “Vì sao tôi phải bồi thường cho anh ta? Vậy ai bồi thường tiền chữa trị cho tôi?”

“Anh là người ra tay trước! Mấy người ở quanh đó đều có thể làm chứng, chúng tôi cũng đã xem màn hình giám sát, nếu không phải anh quen biết với cô gái kia, anh nghĩ chỉ như vậy là giải quyết xong sao? Chắc chắn anh sẽ bị nhốt mấy ngày vì tội gây mất trật tự trị an!”

Vu Chiến còn muốn tranh luận, Triệu Nam Thiên ở phía sau đã đá cho anh ta một cái: “Đồng chí cảnh sát nói rất đúng!”

“Tiền phạt gây mất trật tự trị an là một triệu năm trăm ngàn đồng, còn tiền chữa trị thì các anh tự thương lượng với nhau đi, khi nào thương lượng xong thì gọi tôi!”

Chờ cảnh sát rời đi, Miêu Quốc Khánh móc ra một điếu thuốc đốt lên.

Anh ta ngồi đó bắt chéo chân nhìn về phía Vu Chiến: “Nhìn mày rất giống một người, Vu Trường Đức có quan hệ gì với mày?”

Triệu Nam Thiên cũng không suy nghĩ gì nhiều, vùng Giang Bắc cũng không lớn, mọi người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, dù không gọi ra được tên nhưng khi nhắc đến một vài người thì luôn có thể tìm thấy mối quan hệ.

Vu Chiến ngoài ý muốn: “Mày biết cha tao?”

“Không biết, mấy năm trước ông ta có tới cửa hàng thịt heo của tao vài lần.”

Anh ta cười trêu chọc: “Nhưng mà rõ ràng cha mày là một người đàng hoàng, tại sao lại có một thằng con trai tính tình nóng nảy như mày chứ? Vừa tới liền động thủ đánh tao. Sao nào, mày cũng thích Lý Khả Hân?”

Vu Chiến vẫn nhìn anh ta khó chịu: “Tao có thích Lý Khả Hân hay không thì liên quan gì tới mày?”

Miêu Quốc Khánh gõ gõ tàn thuốc: “Trước kia lúc cha mày tới chỗ tao mua thịt heo, ông ta luôn chọn mua lúc giảm giá. Mày tại sao lại thích đánh nhau như vậy, mày đánh được sao?”

“Đánh tới đánh lui với mày một lần nữa cũng không có việc gì!”

Vu Chiến kỳ thật có chút chột dạ nhưng mà ở trước mặt Lý Khả Hân anh ta lại có chút ngượng ngùng xấu hổ.

Lại nói lúc ấy thấy Miêu Quốc Khách níu kéo Lý Khả Hân không chịu thả ra, anh ta lúc đó làm sao nghĩ nhiều được như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.