Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 984



Chương 984

Lý Khả Hân trách cứ chị ta: “Dì Triệu đối với chúng ta tốt như vậy. Nếu như chị lấy số tiền này, chúng ta sẽ thành loại người gì? Anh à, lương tâm của anh để ở đâu hả?”

Anh Lý có chút xấu hổ, mặt mũi nhất định là không giữ lại được nữa, mà Tô Mục Tuyết cũng đã đồng ý vày tiên đã đến tay không lấy sao được?

Suy cho cùng, lý trí đã bị dục vọng chi phối hoàn toàn.

Chị dâu Lý tiến lên xô đẩy, phẫn nộ chửi bới: ‘Lúc này rồi mà cô còn hướng mặt về phía người ngoài. Anh trai cô thật sự thương cô uổng công rồi. Về sau cô cút khỏi đây cho tôi!”

Lý Khả Hân bị đẩy đến lảo đảo, sau đó quay đầu nhìn Tô Mục Tuyết hô: “Chị Tô, chị không được đưa tiền!”

Tô Mục Tuyết có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn Lý Khả Hân: “Em chắc chắn?”

Lý Khả Hân không hề né tránh ánh mắt của cô: “Chị Tô, em biết chị đối với em có chút hiểu lầm nhưng chị thật sự không thể đưa tiền cho họ, không thế có đạo lý như vậy được!”

Ở bên kia chị dâu Lý càng thêm tức giận, hung ác tiến lên tát vào mặt cô ta một cái quát: “Con nhóc thối tha này, mày cút sang một bên cho tao, việc này không liên quan gì đến mày!”

Nhìn thấy chị ta lại sắp động tay chân, Tô Mục Tuyết hét lên: “Chị dám!”

Triệu Nam Thiên cũng nghe tiếng mà động, năm lấy tay chị dâu Lý hát ra ngoài.

Chị dâu Lý ngượng ngùng cười cười: “Giỏi nha vày mà có người đứng ra làm chỗ dựa cho côi”

Lý Khả Hân còn muốn tranh cãi với chị ta nhưng đã bị Tô Mục Tuyết giữ lại.

Cô mềm giọng khuyên nhủ: “Quên đi, Khả Hân không cần phải nói nữa, chị cũng muốn bỏ tiền ra để mua lấy sự an tâm, nếu không chị dâu của em mỗi ngày đều tới đây làm loạn chị nhìn cũng sẽ khó chịu trong lòng.”

Lý Khả Hân cắn môi không nói chuyện, trong lòng lại không biết có tư vị qì.

Vì chuyện của cô, gia đình anh trai trở mặt với nhà họ Triệu nhưng chị Tô hết lần này đến lần khác vẫn không hề so đo tính toán với cô.

Nghĩ đến ý đồ trước đây của mình đối với Triệu Nam Thiên cô bỗng thấy áy náy vô cùng.

Bên này cãi nhau, anh Lý bên kia đã ký xong từ lâu.

Chị dâu Lý đưa tay ra hỏi: “Cô Tô, cái này không thành vấn đề chứ?”

Tô Mục Tuyết cầm lấy nhìn nhìn: “Không có vấn đề gì.”

Chị dâu Lý sảng khoái nói: ‘Được vày cô đi lấy tiền đi, nhận được tiền rồi ngày mai chúng tôi liền chuyển đi!”

Tô Mục Tuyết sửa lại lời của chị dâu Lý nói: ‘Đưa tiền thì không sao nhưng có phải chúng ta nên ngồi lại quyết toán sổ sách trước hay không?”

Chị dâu Lý nghỉ hoặc: “Tính sổ, còn tính cái gì nữa?”

Tô Mục Tuyết chỉ chỉ: “Theo thỏa thuận bổ sung vừa rồi, chỉ phí trang trí sẽ do chúng tôi chịu. Chúng ta bây giờ là hợp tác kinh doanh chung. Vậy thì chị không nên quyết toán trước khi chuyển đi sao?”

Theo trực giác chị dâu Lý cảm thấy có gì đó không đúng, lại không biết không đúng chỗ nào “Hợp tác kinh doanh chung? Ai Hợp tác kinh doanh chung với cô! Cô Tô, ý của cô là gì vậy?”

Tô Mục Tuyết chậm rãi nói: “Sau bốn năm chị thuê nhà mà tính toán, chị đã trả cho chúng tôi tổng cộng bảy trăm tám mươi triệu tiền thuê nhà. Nếu không phải là hợp tác kinh doanh chung, tại sao tôi phải trả cho chị chín trăm triệu tiền trang trí chứ?”

“Chẳng lẽ tôi cho chị thuê nhà bốn năm còn muốn bị lỗ một trăm hai mươi triệu? Trên đời làm gì có chuyện vô lý như vậy đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.