Không ngờ chuyện này lại giải quyết đơn giản như vậy, nhưng cô phải trở về bên cạnh anh sao? Cô không chắc chắn sau này anh và cô có xuất hiện những vấn đề khác hay không, hơn nữa hôn nhân thất bại một lần là đủ rồi, cô không muốn thất bại lần thứ hai.
“Thế nào, em cảm thấy còn có vấn đề gì?” Nhìn Ngải Hiểu Giai vẫn còn lo lắng, Đoạn Tuấn Hiền vội vàng hôn lên mi tâm của cô, muốn giúp cô xóa bỏ phiền não.
Ngải Hiểu Giai khổ sở khóc nói, “Cho dù được cha mẹ anh đồng ý, nhưng anh có thể đảm bảo rằng giữa chúng ta sẽ không có những vấn đề khác sao? Như hiện tại, em có thể hiểu lầm mà rời đi khỏi anh, tương lai cũng sẽ như vậy, anh có thể bảo đảm mỗi một lần cũng sẽ kiên nhẫn đi tìm em như vậy sao? Có lẽ bây giờ anh chỉ có một loại cảm giác mới mẻ đối với em, không giống như trước kia chúng ta nói chuyện yêu đương.”
Đoạn Tuấn Hiền ôm cô vào trong ngực, anh ôm cô thật chặt nói, “Đứa ngốc, bây giờ em nghĩ những thứ này làm cái gì? Anh đương nhiên nguyện ý sẽ luôn đi tìm em, cũng giống như bây giờ vậy, anh đã nói qua em là người phụ nữ duy nhất của anh, anh không tìm em thì đi tìm ai? Anh sẽ giống như bây giờ đi tìm em, chờ em, em hãy tin anh.
Anh đối với em có phải cảm giác mới mẻ hay không, anh rất rõ ràng, anh rất có tự tin, nhưng mà mỗi lần gặp lại em anh luôn lo lắng, anh rất sợ em sẽ rời đi như năm đó, hơn nữa anh yêu em cũng không phải chuyện một năm, hai năm rồi, chẳng lẽ kinh nghiệm hôn nhân lần thứ hai của chúng ta, còn giống như lần đầu sao? Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, anh không thể không có em, anh mới đi tìm em.” Đoạn Tuấn Hiền thâm tình tỏ tình.
Ngải Hiểu Giai khóc đến càng lợi hại hơn, đôi tay côm ôm Đoạn Tuấn Hiền nói: “Tuấn Hiền, anh xác định chúng ta sẽ không chia tay nữa sao?” “Bất luận có tình cảm như thế nào, chúng ta cũng sẽ không thể chắc chắn được, nếu lần thứ hai chúng ta gặp nhau còn có thể yêu đối phương, vậy thì chứng minh tình cảm của chúng ta cùng tình cảm bình thường không giống nhau, không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở được, em vẫn còn lo lắng cái gì?” Đoạn Tuấn Hiền giải thích nói.
Nghe anh nói từng lời yêu thương, Ngải Hiểu Giai đã hoàn toàn hiểu, anh thật yêu cô hơn nữa là rất sâu, mỗi một lần anh khổ sở đều bởi vì cô, có lúc cô cảm thấy chính mình cũng làm tổn thương anh.
“Hiểu Giai, trở lại bên cạnh anh chứ? Sẽ không phải một mình em, chúng ta sẽ là một gia đình, nhất định sẽ hạnh phúc.” Đoạn Tuấn Hiền vẫn ôm cô, mà Ngải Hiểu Giai cũng ôm chặt anh thì anh mới cảm thấy an tâm.
Mấy ngày nay, anh thấy cô lạnh lùng, không mở miệng, Đoạn Tuấn Hiền thiếu chút nữa thì muốn móc trái tim mình ra cho cô nhìn, cũng may, cô còn tha thứ cho anh.
Ngải Hiểu Giai rất cảm động, cô vẫn luôn cho rằng mình sẽ luôn có một mình, dù sao một người đợi lâu rồi, nhưng bây giờ có thể trở lại bên cạnh anh đương nhiên không còn gì tốt hơn.
“Được!” Cô nói ra đáp án của mình.
Đoạn Tuấn Hiền liền cười vui vẻ, chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc cô đã trở lại bên cạnh anh rồi.
“Thật tốt quá, Hiểu Giai, anh chờ những lời này của em bao lâu em biết không?” “Biết nhưng chỉ có năm sáu ngày chứ sao.” Ngải Hiểu Giai tính từ khi anh đi vào thôn này.
Đoạn Tuấn Hiền dùng sức hôn môi của cô, giống như là trừng phạt, nhưng mà lại dịu dàng “Mới không phải chỉ có năm sáu ngày, anh đã đợi em một tháng rồi.” “Có gì đặc biệt hơn người sao.” Ngải Hiểu Giai nhìn anh chằm chằm, khóe miệng khẽ nhếch lên cười “Em cũng chờ anh thật lâu, em đã đợi anh năm năm.” Đoạn Tuấn Hiền không bằng cô, chỉ có thể chịu thua, bởi vì mình quá ngu ngốc.
“Hiểu Giai, chúng ta không cần tách ra nữa, nếu có bất kỳ chuyện gì, chúng ta cũng nên thương lượng với nhau mà không phải đột nhiên ra đi, được không?”
Ngải Hiểu Giai gật đầu, giữa bọn họ còn thiếu hụt một chút tin tưởng, nhưng cô tin tưởng, bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ cố gắng.
“Anh yêu em.” Anh thâm tình nói.
Ngải Hiểu Giai nhìn khuôn mặt anh, đưa tay chạm vào “Em cũng yêu anh.” Đoạn Tuấn Hiền hài lòng cúi đầu hôn cô lần nữa, lần này bọn họ sẽ không tách ra nữa.