Trạm Na thở hồn hển ngồi cúi người xuống, trốn sau chiếc xe ven đường, đôi mắt cẩn thận quan sát bốn phương, tai nghe tám hướng, chỉ sợ kẻ đang truy đuổi cô bắt được. Tim đập như nổi trống, dường như muốn từ trong ngực nhảy ra.
Cô đem hai tay giữ trước ngực, trừ cảm giác kinh hoàng không thôi thì cả ngực cũng phập phồng, cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Tít”
Chiếc xe làm lá chắn cho cô đột nhiên tít một tiếng làm cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên
Cô quay đầu nhìn chỉ thấy một gã mặc vest màu xám tung chiếc chìa khóa cho một cô gái ôm văn kiện đi làm ngồi vào ghế lái xe. Trạm Na không nghĩ ngợi nhiều, lập tức mở cửa xe đã mở khóa, tiến vào trong xe.
– Cô à, làm ơn, có người đuổi theo tôi, cho tôi trốn nhờ một chút được không?.
Trạm Na đau khổ cầu xin với cô gái bị kinh động đang quay đầu nhìn lại cô. Đối phương hoài nghi trừng mắt nhìn cô, im lặng đánh giá cô hồi lâu, xác định cô vô hại mới gật đầu nói:
– Chốt cửa xe lại đi.
– Cảm ơn cô, cảm ơn cô
Trạm Na nằm sấp trên ghế sau, vừa đem cửa xe chốt xuống vừa cảm kích cảm ơn cô gái. Chiếc xe chầm chậm rời ngõ nhỏ tiến ra đường lớn.
Nhìn từ gương chiếu hậu thấy bóng người cao lớn cách mình càng lúc càng xa, Trạm Na mới chậm rãi thở ra một hơi. Năm đó, cô dùng cách này trốn thoát khỏi chủ nợ mới gặp anh, mà nay, cô lại dùng cùng một cách để rời khỏi anh, anh thế nào cũng không nghĩ tới đi? Lý Phong, chủ nợ của cô, chồng trước của cô