Từ ba ngày trước, Lý Phong bắt đầu không gọi cho cô, cũng không hề nhắn tin cho cô. Không biết có phải vì nửa tháng rồi cô chỉ nhận điện thoại của anh có hai lần khiến anh mất hứng hay không nên bây giờ mới không gọi điện cho cô.
Nếu bây giờ cô gọi cho anh, anh chắc sẽ không tức giận mà không nghe chứ?
Nghĩ rồi cô lập tức gọi cho anh, chốc lát đã có người bắt máy rồi
– Hi! Em yêu. Lý Phong tươi cười trên màn hình vẫy tay với cô.
– Em còn nghĩ anh sẽ không nhận điện thoại của em. Tram Na hơi kinh ngạc, thở dài nhẹ nhõm
– Sao anh lại không nghe điện thoại của em. Anh ngạc nhiên hỏi.
– Anh đã ba ngày liền không gọi cho em. Cô không nhịn được mà oán giận nói, đồng thời đi đến chỗ ít người để nói chuyện, tránh ảnh hưởng đến người khác.
– Thế ai bảo anh không cần gọi, có gọi người ta cũng không nghe hử? Anh vừa bực mình vừa buồn cười nói.
– Nhưng lúc trước em nói thế anh vẫn ngày nào cũng gọi đấy thôi?
– Cho nên bây giờ em gọi cho anh là trách anh chứ gì? Ai, sớm biết thế này sẽ làm em chủ động gọi cho anh thì anh đã sớm làm thế rồi. Anh ra vẻ đáng tiếc, thở dài rất khoa trương.
Trạm Na bị anh trêu, cười nói:
– Không đùa nữa, em có việc cần nhờ anh giúp đây.
– Thật đau lòng nha. Thì ra không phải em nhớ anh nên mới gọi cho anh.. Anh một tay ôm ngực, làm bộ dáng phải chịu đả kích nặng nề khiến Trạm Na không nhịn được cười vang:
– Đừng đùa nữa.
Đúng lúc này chiếc điện thoại kia lại đổ chuông. Tống Triết Minh đến? Không nhanh thế chứ? Cô nói với Lý Phong:
– Anh chờ em một tí.
– Làm sao thế? Anh hỏi
– Điện thoại kia của em có người gọi, em phải nghe đã. Nói rồi cô lấy điện thoại ra nghe:
– Alo! Anh đến dưới tầng rồi à! Được bây giờ em xuống.
Lý Phong thấy cô cất di động rồi thì vội vàng hỏi:
– Ai thế?
Trạm Na lấy điện thoại 3G đến trước mặt thấy trên màn hình chồng mình đang tò mò, hoài nghi mà trả lời:
– Khách hàng thôi.
– Nam hay nữ?
Cô cười ngọt ngào mà trả lời:
– Nam.
Trên màn hình chỉ thấy Lý Phong cứng đờ nhìn cô, không nói câu gì.
Trạm Na phì cười.
– Anh đang ghen đấy à? Thật ra anh ta chính là lí do em gọi cho anh. Em hy vọng anh có thể qua điện thoại mà nói với anh, chứng minh rằng em thật sự là bất đắc dĩ mới phải từ chức.
Thấy cô nói vậy, sắc mặt Lý Phong mới dễ nhìn hơn một chút.
– Bất đắc dĩ mới từ chức? Anh hừ nhẹ lặp lại.
Cô thở dài một tiếng rồi nói:
– Đúng thế, là vì kết hôn nên em đành “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó” thế không phải bất đắc dĩ thì là gì?
– Thế em bảo anh là gà hay là chó. Lý Phong dở khóc dở cười hỏi đùa.
– Em thấy chó có vẻ dễ thương. Trạm Na đùa anh
– Em thật….
– A! Cô đột nhiên kêu lên, mắt nhìn sang bên kia đường rồi nhanh chóng nói với anh:
– Em nhìn thấy xe anh ấy, không nói với anh nữa. Cứ thế nhé, tí nữa em gọi thì anh phải nghe đấy, bye bye.
Nói xong cô vội vàng cất điện thoại vào ví, chạy ra ngoài đón Tống Triết Minh.
Vì Tống Triết Minh nói anh chưa ăn cơm trưa nên Trạm Na vốn định mời anh đến tiệm cà phê gần đó lạo đổi thành mời anh ăn cơm. Chính là khách tùy chủ tiện (khách thì nên theo ý chủ) nhưng vì anh lái xe nên dù cô có là người mời thì cũng phải “chủ tùy khách tiện” thôi.
Anh chọn nhà hàng trong khách sạn năm sao. Không cần nhìn gì cả chỉ cần thấy hai cột trụ đá nguy nga kia cũng đủ thấy được sự xa hoa quí phái của nơi này. Quả là nơi mà các tổng giám đốc hay đến.
Như thế này lại cũng chứng minh Lý Phong không giống người thường. Nghĩ đến chồng yêu, Trạm Na không tự chủ được mà khẽ cười thật ngọt ngào.
– Một vạn NDT mua xem bây giờ em đang nghĩ gì? Tống Triết Minh ngồi đối diện đột nhiên nói, gọi hồn cô quay về với xác.
– Xin lỗi. Cô áy náy nói, vì chính mình đã mất hồn mất vía thật mất mất lịch sự.
– Em vừa rồi nghĩ gì mà trông vui vẻ thế. Tống Triết Minh tò mò hỏi.
– Em nghĩ đến chồng em. Cô nhìn anh rồi thẳng thắn trả lời
Anh hơi sửng sốt rồi hỏi thăm dò:
– Ý của em là bạn trai. Hiện tại có rất nhiều đôi yêu nhau chưa kết hôn cũng đều gọi nhau là vợ, chồng. Vì vậy anh đoán thế.
– Không phải bạn trai mà là chồng chính thức, đã kết hôn. Em muốn xin thôi việc cũng là vì anh ấy. Anh ấy là Arab Hoa kiều, em phải cùng anh ấy về Arab.
Trạm Na nhân cơ hội nói luôn lí do mình xin nghỉ.
Tống Triết Minh cứng họng nhìn cô rồi mới mỉm cười cứng ngắc:
– Em đang đùa anh đúng không?
Trạm Na nhìn thẳng anh nói:
– Không đâu, em đang nói thật.
– Cho dù em nói thế anh cũng không tin. Tống Triết Minh kiên quyết lắc đầu.
Cô bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, sớm biết sẽ như thế mà. Nếu chỉ nói hai ba câu mà làm anh tin cô đã có chồng thì anh đã không đeo đuổi cô suốt hai năm như vậy.
– Chồng em giờ đang ở Arab, em không có cách nào để hai người trực tiếp gặp mặt, nhưng vẫn có thể dùng điện thoại 3G để giới thiệu hai người.
Cô lấy chiếc điện thoại 3G trong túi đặt lên mặt bàn nói:
– Nếu anh không tin em nhưng chắc sẽ tin lời anh ấy. Anh và anh ấy nói chuyện nhé.
Anh yên lặng không nói chăm chú nhìn cô rồi nói:
– Có phải vì anh bám riết em khiến em cảm thấy buồn chán nên mới nghĩ ra cách này để anh hết hi vọng.
– Không phải.
Thấy anh còn không hết hi vọng, Trạm Na thở dài nói.
– Nếu không phải sao em phải nói dối.
– Em không nói dối, em nói thật mà.
– Em muốn anh tin kiểu gì đây? Thậm chí em có bạn trai còn không ai biết mà bây giờ em lại nói đã kết hôn. Tống Triết Minh càng nói càng vội.
– Em và chồng em không phải gần đây mới quen. Thực ra hơn năm năm trước bọn em đã từng kết hôn nhưng vì chút hiểu lầm khiến bọn em chia tay. Gần đây gặp lại, bởi vì vẫn còn yêu nhau nên bọn em quyết định lấy nhau.
– Không cần tìm cớ như thế.
– Đây không phải tìm cớ mà là sự thật.
Trạm Na tức giận thiếu điều hét lên. Người đàn ông này rốt cuộc muốn cô nói thế nào mới có thể tin đây. Điều kiện của anh tốt như thế, thiếu gì phụ nữ cho anh chọn cần gì phải phí tâm phí sức vì cô.
– Em yêu, có chuyện gì làm em tức mà thở phì phì lên thế.
Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên ngay bên tai cùng với mùi hương quen thuộc phảng phất, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên má cô.
Tram Na vội quay đầu nhìn sang đôi mắt màu nâu quen thuộc đầy ý cười:
– Lý Phong! Cô ngạc nhiên, mừng rỡ kêu lên, rồi bất chấp xung quanh nhào vào lòng anh.
Lý Phong cười ôm lấy vợ. Anh cực thích cách chào đón này của cô.
– Anh sao đã về rồi. Cô ngẩng đầu hỏi: – về bao giờ? Sao không nói cho em? Sao anh biết em ở đây? Anh ở Arab đã làm xong chuyện rồi sao? Anh….
– Dừng lại! dừng lại! Anh đành cắt ngang những câu hỏi của cô, nhìn khuôn mặt sáng bừng của cô:
– Em một lần hỏi anh nhiều như thế anh biết trả lời cái nào trước đây?
– Anh về bao giờ? Đây là điều cô muốn biết nhất
– Hai giờ trước
Tức là anh vừa xuống máy bay là đã tìm cô rồi sao?
– Mọi chuyện giải quyết xong chứ? Cô lại hỏi.
– Mọi chuyện cần anh giải quyết đều đã xong rồi.
– Thế nên anh đã về?
– Bây giờ anh đang đứng ở đây còn gì. Lý Phong mỉm cười.
– Đúng.
Cô cảm thấy thật hạnh phúc, mỉm cười ngọt ngào. Nhưng đột nhiên hoài nghi hỏi:
– Sao anh biết em ở đây?
– Lúc anh nhận điện thoại của em thì đã ở dưới công ty em rồi, muốn cho em một sự ngạc nhiên bất ngờ, Ai mà biết em lại có hẹn với người khác.
Hẹn với người khác? Bốn chữ này nhắc Trạm Na nhớ đến Tống Triết Minh vẫn còn đang ngồi trước mặt, hơn nữa bây giờ cô còn đang ở chỗ đông người nữa.
Trời ạ, vừa nãy cô làm những gì thế không biết
Cô vội vàng rời khỏi Lý Phong, mặt ửng đỏ lên không dám nhìn ai.
Trời ạ, biết bao đôi mắt đang nhìn bọn họ? Quá mất mặt! Quá mất mặt. Cô đã nói là tuyệt đối không thích đến nhà hàng cao cấp dùng cơm mà.
– Vợ à, em đỏ mặt nhìn trông xinh lắm. Lý Phong không thèm để ý ánh nhìn bốn phía, vẫn chỉ chăm chú nhìn cô.
– Anh ngồi xuống đây, em giới thiệu anh với một người. Không dám nhìn anh nữa, Trạm Na vội vàng kéo Lý Phong ngồi xuống cạnh cô để tránh bị người khác tiếp tục chú ý.
– Không cần.
Từ lúc Lí Phong đến anh vẫn ngây như phỗng, bây giờ Tống Triết Minh mới đột ngột nói:
Trạm Na ngạc nhiên nhìn Tống Triết Minh không hiểu ý anh:
– Sếp Tống?
– Anh tin em đã kết hôn rồi, cho nên không cần giới thiệu nữa.
Anh chua xót nói. Nhìn hai người họ khi nãy chắc chỉ có kẻ mù mới không nhận được tình ý ngọt ngào của họ.
Hơn nữa, anh còn nhớ ra anh đã từ gặp chồng của Trạm Na. Năm trước anh tháp tùng thủ tướng đến Trung Đông bàn chuyện đầu tư, ở đó đã từng gặp Lý Phong. Bởi vì nhìn Lý Phong không giống người Trung Đông mà lại giống người Hoa khiến anh có ấn tượng sâu sắc. Anh còn nhớ người đàn ông này có mỏ dầu, có ngân hàng, có hòn đảo tư nhân, thậm chí bến cảng, khách sạn cũng có cổ phần.
Khó trách Trạm Na với mình là một kẻ bình dân không hề động tâm. Bởi vì trên đời này, cơ bản chẳng có ai so sánh được với người đàn ông trước mặt này. Không có ai