Buổi sáng tỉnh lại, mọi thứ trước mắt không thay đổi nhưng tất cả lại trở nên khác thường, cô không cần trốn chui trốn lủi, không cần nóng vội kiếm tiền trả nợ, không cảm thấy mình vừa mới nghỉ ngơi đã phải ra ngoài làm việc rồi mệt mỏi muốn chết, khó chịu phát cuồng nhưng vẫn cố ép mình tươi cười.
Tất cả đều không giống
Cô không phải đang mơ?
Trạm Na lấy chiếc đồng hồ báo thức bên giường xem. Mười giờ năm bảy phút, bình thường lúc này cô phải ở trong cửa hàng làm việc tối mày tối mũi làm gì có mệnh tốt được nằm trên giường như thế này. Cho nên, tất cả là sự thật, không phải là một giấc mơ.
Chiếc điện thoại vốn đặt cạnh đồng hồ báo thức bỗng nhiên kêu lên, cô cầm lên, chỉ thấy màn hình hiện hai chữ Lý Phong. Hai chữ này càng xác định rằng đây không phải là mơ
“Reng‼‼”
– Alo? Cô nghe điện
– Dậy chưa?
– Ừm
Tiếng nói của anh thật có tinh thần khiến cho khỏe miệng cô khẽ cong lên một chút
– Em hôm nay có kế hoạch gì không? Buổi chiều bận không? Buổi tối có hẹn chưa. A! Đúng rồi, quên nói, anh là Lý Phong.
Trạm Na ngẩn người nhịn không được khẽ cười:
– Em biết
– Cũng may em biết, nếu không chắc anh lại bị coi là kẻ điên lần nữa. Anh lại hỏi: – Hôm nay gặp chút có được không?
– Anh là ông chủ, em là nhân viên, không có ông chủ hỏi nhân viên có được hay không mà là trực tiếp ra mệnh lệnh. Nếu anh thích thẳng thắn thì cô cũng thẳng thắn trả lời.
– Không cần câu nệ như thế, tuy trên danh nghĩa anh là ông chủ của em nhưng vẫn muốn dùng tư cách bạn bè với em
Ngừng một chút Lý Phong hỏi:
– Có thể chứ, nếu không thể thì coi như đây là yêu cầu thứ ba của anh đi.
Trạm Na cầm di động khẽ cười. Qua cả ngày hôm qua tiếp xúc cùng những lời đối thoại trên, cô từ từ hiểu anh là người như thế nào. Có chút trẻ con, thích cười, không làm cao, ra tay hào phóng nhưng mồm lại nói tiết kiệm.
Còn có, tuy bên ngoài tỏ ra dân chủ nhưng thực tế rất bá đạo. Đương nhiên sự bá đạo này là có lợi với cô nên cô cũng không phản đối.
Cô không nhịn được nói:
– Anh là người thật kì quái
– Ha ha, ngoại trừ là kẻ điên, đại vương bốc phét không nghĩ tới anh lại có thêm cái biệt hiệu quái nhân, rất vui. Anh cười to nói.
Cô dở khóc dở cười hỏi:
– Cái này có gì mà vui?
– Bởi vì nghe thấy được lời nói thật.
– Cho nên anh thật sự là quái nhân đi?
Thật đúng là một quái nhân
Trạm Na thì thào tự nói khiến cho người bên kia vừa ngừng cười lại tiếp tục cười lớn.
– Đừng cười Cô quay về vấn đề chính hỏi: – Anh hỏi em có rỗi không là muốn giúp anh làm gì sao?
– Buổi tối nay anh cần tham dự một buổi sinh nhật, hy vong em có thể đi cùng. Giọng nói của anh hàm chứa ý cười.
Cho nên cô bắt đầu công việc.
– Được, mấy giờ
Em cần chuẩn bị hay chú ý gì không? Ý em là chỉ trang phục”
– Cho nên anh mới hỏi em buổi chiều có rỗi không, anh đưa em đi mua quần áo
– Em có quần áo, anh chỉ cần nói em phải chú ý chuyện gì cũng với địa điểm đến là được rồi, không cần lãng phí.
Làm việc ở khách sạn hơn một năm, cô cái gì cũng không có chỉ có quần áo là cực nhiều. Tuy rằng đều chỉ là hàng giá rẻ nhưng mặc lên người cô cũng khiến mọi người nghĩ đó là hàng hiệu.
– Anh đến đón em, có gì gặp rồi nói
– Cũng được, em đưa vài bộ quần áo cho anh xem, anh chọn bộ nào phù hợp bữa tiệc tối nay
– Cứ thế đi. Anh xác nhận
– Được.
Bỏ di động xuống, Trạm Na vội rời giường cuống quýt đánh răng rửa mặt vì cô không biết khi nào anh sẽ tới mà cô ngoài làm vệ sinh cá nhân còn phải chọn đồ để tối nay dự tiệc cho anh xét duyệt.
Cô đánh răng rửa mặt xong đem toàn bộ quần áo cảm thấy thích hợp vứt lên giường, vừa trang điểm qua vừa chọn đồ
Bộ thứ nhất là âu phục màu vàng, màu sắc ôn hòa, kiểu dáng đẹp nhưng cổ áo rất trễ, loại. Bộ thứ hai là âu phục màu xanh da trời sáng, chất vải màu sắc đều đẹp, độ dài váy cũng vừa vặn nhưng cổ áo cũng có vấn đề, không phải vì quá trễ mà vì cổ áo quá cầu kì nhìn trông rất giả, loại. Bộ thứ ba là âu phục màu nâu, tuy màu sắc có chút trầm nhưng kiểu dáng rất tốt, tạm được. Tiếp theo bộ thứ tư được, bộ thứ 5,6 loại, thứ 7 được… đến khi cô xem bộ thứ 8 thì tiếng chuông di động vang lên, cô nhìn màn hình, là cấp trên của cô.
Ông trời, chẳng lẽ anh đến.
– Alo?
– Xong chưa? Anh đến rồi.
Đáng chết, anh thật sự đã đến mà cô còn chưa thay quần áo.
– Làm ơn đợi em 5 phút thôi.
Cô vội nói rồi không quản anh nói gì ném điện thoại lên giường nhanh chóng thay quàn áo, gói lại những bộ vừa chọn vào túi rồi lao thằng xuống lầu.
Dưới lầu, nhìn chiếc xe BMW quen thuộc đỗ ở ven đường đối diện. Trạm Na vội vàng băng qua đường, trực tiếp lên xe khiến cho Lý Phong vốn muốn xuống xe giúp cô cầm đồ chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô như cơn gió lướt qua.
– Anh xuống xe làm gì? Cô ngồi trên xe hỏi anh đang đứng ngoài xe.
– Mọi việc em làm đều nhanh như vậy sao? Lý Phong cười khổ ngồi vào trong xe.
Cô liếc nhìn anh nhíu mày hỏi:
– Anh đang châm chọc em để anh chờ đợi 5’ sao?.
Anh sửng sốt vội lắc đầu:
– Không phải, anh vừa thấy em ở bên kia đường đã thấy em chạy lên xe, anh vốn muốn xuống xe giúp em cầm đồ.
– À!
Cô chợt hiểu à lên một tiếng rồi buồn cười nhìn anh:
– Xin lỗi, em bị người đòi nợ đuổi theo đã hơn một năm nên bất tri bất giác trở nên nhanh nhẹn, lần sau em sẽ thay đổi để cho anh có cơ hội tỏ sự phong độ.
– Được rồi, lần nầy tha cho em. Chắc em chưa ăn cơm trưa chứ?”
– Bữa sáng còn chưa ăn nữa là
– Cần gì giảm cân, em vốn đã rất gầy. Lý Phong mặt nhăn mày nhó, lời nói mang sự trách cứ.
– Em ngủ vừa mới dậy.
Cô lườm anh một cái rồi cảm kích cười với anh:
– Cảm ơn anh, tối hôm qua là hơn một năm em mới được ngủ thoải mái như thế, cảm ơn anh Lý Phong.
– Đừng khách sáo. Anh nhe răng cười: – Trước tiên chúng ta đi ăn, em muốn ăn gì.
– Đều được cả, chỉ cần có thể ăn no bụng là được
– Vậy khách tùy chủ nha
Lý Phong đưa cô đi ăn mì Nhật Bản, ăn xong đưa cô đi ăn kem, ăn kem xong lại đưa cô đến Starbucks mua hai ly cà phê, bánh sữa mang về.
Hành động của anh cùng với kẻ có tiền trong nhận thức của cô hoàn toàn bất đồng. Nhưng như vậy càng thêm gần gũi. Bởi lẽ so với kẻ có tiền thích đùa cợt cô càng thích kẻ có tiền mà gần gũi, giản dị. Tuy rằng anh còn có chút trẻ con.
Làm ơn đi, ăn một tô mì lớn rồi lại ăn một ly kem lớn xong ai còn uống nổi ly cà phê cùng bánh sữa lớn như vậy. Thật là điên rồi.
– Em nhất định đang thấy anh điên rồi đúng không? Có điều sau này em sẽ phải cảm ơn anh. Lý Phong nhìn cô nhếch miệng cười.
Tiếp đó, anh đưa cô đến công ty bách hóa, mua đồ cho cô từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, mỗi thứ đồ đều là hàng hiệu sang trọng như quần áo, giầy dép, hoa tai, vòng cổ thậm chí cả túi xách cũng mua cho cô.
– Rốt cục là buổi tối đi đâu mà không mặc những thứ này không được.
Trạm Na nhịn không được bất bình hỏi. Không chỉ vì hầu bao của anh mà kháng nghị cũng vì giữa trưa cô phải ra ngoài kháng nghị.
Nếu ngay từ đầu anh quyết định sẽ phải mua những thứ này cô cần gì phải lãng phí thời gian cùng tâm trí mà nghĩ buổi tối nên mặc gì.
Lý Phong thản nhiên đáp:
– Tham gia sinh nhật của đại sứ tiền nhiệm Mỹ
– Cái gì? Cô ngẩn ngơ, nghi ngờ nhìn anh: – Anh đang đùa em đấy à.
Anh chỉ cười cái gì cũng không nói lại đưa cô đến salon tóc rất đẹp, sang trọng, muốn giúp cô trang điểm.
Cuối cùng cà phê và bánh sữa anh mua cũng phát huy công dụng mà cô cũng hiểu tại sao anh nói cô sẽ phải cảm ơn anh. Bởi vì dạo phố buổi trưa cô vừa đói vừa khát nên bánh sữa, cà phê lúc này là sự hưởng thụ tốt đẹp nhất
Hơn hai giờ làm tóc, lúc bọn họ rời khỏi salon đã gần bảy giờ.
– Làm sao bây giờ, đều là tại anh muốn làm kiểu tóc này, muộn thế này, em còn chưa thay quần áo, anh cũng vậy. Lí Na gấp như kiến bò trên chảo nóng nói với Lý Phong.
– Vội cái gì. Anh ung dung nói
– Chúng ta nhất định sẽ muộn, làm ơn anh nhanh lên chút đi, chúng ta đi đâu thay quần áo đây? Cô nhăn mày trừng mắt
Nếu không phải cô còn chút lí trí nhớ rõ anh là ông chủ là chủ nợ của cô thì cô đã sớm một quyền đánh anh rồi. Thế mà anh còn ngáp.
Lý Phong bình thản ung dung nói:
– Tìm khách sạn thay quần áo là được rồi?
– Em không cần đến khách sạn, chỉ cần tìm nhà vscc là được, nhưng quần áo của anh đâu, chả lẽ anh định mặc áo phông quần bò đến dự tiệc sao?
Cô trừng mắt nhìn anh một thân nhàn nhã, thật muốn đánh cho anh một trận.
– Sao thế được, nếu để ba anh biết nhất định anh sẽ bị đánh chết. Vẻ mặt nhàn nhã của anh có chút hoảng sợ: – Quần áo của anh để trên xe rồi.
– Đáng giận, sao không nói sớm, hại em gấp muốn chết. Trạm Na không nhịn được đá anh một cái.
Vẻ mặt cô hung hãn, đôi mắt sáng bừng càng thanh tú động lòng người. Lý Phong mìm cười dung túng không để ý chân bị đá đau.
Cô nhất định không biết bản thân mình xinh đẹp thế nào, khí chất tao nhã thế nào. Dù cho đêm trước bị bọn chủ nợ truy đuổi thở hồng hộc, hoa dung thất sắc vẫn không che dấu được ánh sáng tỏa ra trên người.
Không thể không nói, cô dáng người yểu điệu, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt mê người. Đây là những điểm hấp dẫn của cô. Nhưng khiến anh không nhịn được muốn giúp cô, tiếp cận cô, tìm hiểu cô lại là vì sự quyết tâm không đầu hàng số phận của cô.
Anh thích ý chí chiến đấu của cô, sự kiên cường của cô. Càng gần gũi càng thích sự ngay thẳng của cô. Cô gái như vậy chắc ba mẹ cũng sẽ thích.
– Trạm Na, anh cảm thấy sau này ba mẹ anh nhất định sẽ thích em. Anh mỉm cười nói.
– Tự nhiên anh nói cái này làm gì? Mà em cần gì làm cho họ thích em? Trạm Na sửng sốt hỏi.
– Bởi anh rất thích em
Cô trừng mắt nhìn anh, trong chốc lát cũng không biết giải thích như thế nào những lời này.
– Này Lý Phong, anh không cần nói lung tung đùa em. Cô cảnh cáo anh.
– Em thật không thích anh thích em à. Anh hỏi
– Em không thích người điên cũng không thích đại vương bốc phét, đúng rồi, quên mất, em cũng không thích quái nhân.
Anh là thật hay chỉ là đùa cô?
– Ha ha.. anh đột nhiên cười to: – Thế thì đúng là đáng tiếc
Anh cười thoải mái, trên mặt nhìn cũng không ra sự đáng tiếc ấy.
Vậy là anh thực sự đùa cô. Trạm Na hung hăng lườm anh, vội nén cảm giác thất vọng xuống.
Cô thất vọng cái gì đây? Không nên suy nghĩ quá nhiều, anh là ông chủ của cô kiêm chủ nợ. Cô tự nhủ.
– Có cái gì đáng tiếc, bằng vào anh đẹp trai cáo ráo lại có tiền, em cam đoan có hàng dài các thiên kim tiểu thư thích anh, cho nên anh không cần sợ không lấy được vợ.
Cô lãnh đạm nói.
– Đi thôi, đi tìm vợ cho anh nào. Cô đi về bãi đỗ xe.
– Cái gì đi tìm vợ. Lý Phong bị cô đùa, đi theo sau cô cười hỏi.
– Nếu anh không đùa em, chúng ta sẽ tham gia tiệc sinh nhật của đại sư, như vậy những người tham gia bữa tiệc cũng không ít, hơn nữa sẽ có các danh môn thiên kim chưa kết hôn, anh có thể nhân cơ hội tìm vợ tương lại, bởi thế em nói có gì là sai?
Cô quay đầu liếc mắt nhìn anh rồi đem chiến lợi phẩm nặng nề từ tay trái đổi sang tay phải nhưng giữa đường lại bị anh giật lấy.
– Nhưng anh lại không thích kết hôn với nhưng danh môn tiểu thư kia, làm thế nào được.
Anh mỉm cười nhìn cô. Cô định cầm lại đống đồ trên tay anh nhưng anh đã nói:
– Để cho anh tỏ ra phong độ một chút được không?
– Anh thật đúng là quái nhân
Cô yên lặng nhìn anh rồi nhíu mày nói. Rõ ràng anh là ông chủ, những thứ kia là mua cho cô, anh vì cô vung ra một đống tiền còn chưa nói lại còn giúp cô này nọ. Thật quái dị.
– Em đã nói rồi
Anh nhếch miệng cười tiếp tục đi về phía trước. Trạm Na vội vàng đuổi theo.
– Anh vừa nói không muốn lấy những thiên kim tiểu thư. Vâỵ anh muốn lấy người phụ nữ như thế nào? Là công chúa hay ăn mày? Cô nói tiếp vấn đề vừa nãy, vừa đùa vừa hỏi anh
– Cô bé lọ lem.
Cô bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói với anh:
– hahaha, thật buồn cười thưa vương tử điện hạ.
Lý Phong bị tiếng “vương tử điện hạ” của cô đùa mà cười ra tiếng.
– Vì cảm ơn phong độ của vương tử điện hạ, thuộc hạ xin nhắc nhở ngài, nếu ngài không nhanh hơn một chút sẽ không kịp đến dạ tiệc, cẩn thận ngài sẽ bỏ qua cô bé lọ lem. Cô nói tiếp
– Yên tâm, từ giờ đến lúc 12h phép thuật biến mất còn thời gian rất dài. Anh cũng cười nói.
Hai người vừa đi vừa đấu võ mồm đến bãi đỗ xe, nhanh chóng tìm khách sạn thay quần áo rồi đến nơi tổ chức dạ tiệc.
Bước vào đại sảnh của khách sạn đã thấy cánh cửa tinh xảo ghi tên chủ bữa tiệc, Trạm Na giật mình bất động. Cô căn bản không nghĩ rằng anh lại nói thật, cô vẫn nghĩ rằng anh đang đùa mà thôi.
– Em làm sao lại kinh ngạc thế? Phát hiện cô có chút khác lạ, Lý Phong buồn cười nhìn cô và hỏi.
– Sao anh biết đại sứ Mĩ? Cô nhìn anh, vẻ mặt có chút ngây dại.
– Vì trước khi ông ta về hưu từng làm đại sử ở Arab có chút quan hệ với gia đình anh, cho nên có chút quen biết. Lần này ông ta cùng vợ đến Đài Loan du lịch vừa trùng sinh nhật của mình nên các bạn bè ở Đài Loan giúp ông ấy tổ chức bữa tiệc sinh nhật này.
Anh mỉm cười nói dường như biết tại sao cô có phản ứng này
– Vì sao nhà anh lại có mối quan hệ tốt đẹp với đại sứ. Cô nhíu mày lại hỏi.
– Anh đã từng nói rồi mà, ba anh làm việc tại OPEC? Cùng công tác nên có quan hệ tốt đẹp cũng là chuyện bình thường thôi. Anh nhếch miệng.
– Em vốn nghĩ anh đang chém gió thôi. Cô trừng mắt nhìn anh, mặt càng nhăn nhó.
– Anh biết, nếu không em đã chẳng gọi là là đại vương bốc phét. Anh cười
– Nếu biết sao anh không nói rõ ràng một chút?
Nhìn vẻ mặt tươi cười của anh làm cô có chút khó chịu.
– Nếu không phải anh kiên trì muốn em mặc đồ này, anh có biết tối nay em sẽ mặc bộ âu phục 800 tệ để tham dự yến hội, đem anh làm trò cười?
Lý Phong hai mắt sáng quắc nhìn cô từ trên xuống dưới, mỉm cười nói với cô một cách chắc chắn:
– Yên tâm, đêm nay, anh sẽ chỉ là đối tượng khiến người khác hâm mộ thôi.
– Em nói là nếu em không mặc trang phục đắt tiền này
– Em vẫn sẽ là mỹ nữ lộng lẫy nhất thôi. Anh thành thật nói làm hai má cô có chút hồng.
– Anh khiến em không còn gì để nói.
– Thế thì đừng nói nữa, chúng ta đi vào thôi.
Anh mỉm cười nói, tay quàng qua hông cô khẽ kéo cô đi nhưng cô lại gắt gao nắm lấy tay anh không chịu đi
– Em có chút hồi hộp, không biết làm thế nào, nhỡ ra làm anh mất mặt thì làm sao đây? Cô bất an nhìn anh.
Cô chưa từng tham gia bữa tiệc có tính chất long trọng thế này, toàn các nhân vật chính trị tụ hội. Cuộc sống trước kia của cô quá bận rộn cơ bản không có thời gian quan tâm chính trị, với các nhà chính trị cô không biết ai với ai chứ càng không nói là những đề tài thảo luận. Cô sợ hãi mình sẽ nói lỡ lời hoặc hỏi những câu ngu ngốc làm anh mất mặt
– Anh sẽ dời đi sự chú ý của mọi người. Anh trấn an cô
– Làm thế nào dời đi
– Hôn em.
Trạm Na ngẩn ngơ nhìn không được thúc anh một quyền.
– Em đang nghiêm túc đấy
– Anh cũng nghiêm túc trả lời em còn gì. Anh cười để lộ hàm răng trắng bóng.
– Không cãi nữa, nhanh vào thôi. Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, đi về phía trước.
– Em không khẩn trương? Lý Phong hỏi.
Cô lại trừng mắt nhìn anh.
Không để ý sự khó chịu của cô, Lý Phong kéo tay cô khoác vào khuỷu tay mình đưa cô vào hội trường.
Bọn họ tới hơi muộn, bữa tiệc đã bắt đầu. Dàn nhạc trên khán đài trình bày những bản hòa tấu nhẹ nhàng. Phục vụ mặc sơ mi trắng, nơ đen mang sâm banh đi qua đi lại.
Lý Phong cùng cô dừng ở trước cửa, xác định vị trí của vị đại sứ rồi mới đưa cô đến chúc mừng.
Đại sư Mỹ nhìn thấy Lý Phong vui vẻ ôm anh cười rất thoải mái.
Lý Phong giới thiệu xong, đại sứ phu nhân ôm cô nói với cô câu tiếng Trung trúc trắc:
– Chào cô, thật vui khi biết cô
Sau đó bọn họ đều nói chuyện bằng tiếng Anh hại cô nghe không hiểu. Tiếng Anh của cô rất kém.
Hội trường có hơn nửa khách mời là người ngoại quốc, mà các vị khác da vàng tóc đen cũng phần lớn nói chuyện bằng tiếng Anh, ít người nói tiếng Trung. Mà nội dung đều nói về chính trị khiến Trạm Na không được tự nhiên, chỉ sợ có người đến bắt chuyện với cô, cô sẽ khó mà chống đỡ.
Có điều thật sự là sự lo lắng của cô có chút dư thừa bởi Lý Phong một phút cũng không buông tay cô, đều làm bạn với cô, giúp cô ngăn cản mọi tình huống có thể làm cô xấu hổ khiến cô thấy thật cảm kích nhưng cũng rất lo lắng vì anh đã uống thay cô quá nhiều rượu.
Cô lo lắng dựa vào anh hỏi:
– Anh có sao không
– Không ổn lắm. Lý Phong cười khổ với cô
– Anh không cần uống rượu thay em, tửu lượng của em cũng không tệ lắm có thể tự mình uống.
– Một người say tốt hơn hai người cùng say. Anh lắc đầu.
– Nhưng nếu anh thật sự uống say thì em biết làm thế nào?
– Cho nên không thể làm anh uống say. Chúng ta đi chào tạm biệt đi.
– Được. Trạm Na gật đầu rồi tìm kiếm vị trí vợ chồng đại sứ: – Bọn họ ở kia.
– Đi thôi.
– Cô cẩn thận dìu anh đi, thoạt nhìn như đang ôm tay anh, đi về phía vợ chồng đại sứ cùng một đám người đang nói chuyện.
Lý Phong chào tạm biệt bọn họ, cô chỉ sắm vai người lắng nghe. Đến khi đại sứ phu nhân ôm cô nói “tạm biệt” cô mới gật đầu chào mọi người, vẫy tay tạm biệt.
– Anh ổn không?
Vừa ra khỏi hội trường cảm giác áp lực trên tay càng lúc càng nặng, cô lo lắng hỏi anh.
– Không tốt lắm..
Anh bước đi có chút lảo đảo:
– Anh thấy rất choáng váng, hơn nữa rất muốn nôn…
Trạm Na nghe xong hoa dung thất sắc:
– Làm sao bây giờ? Trước tiên nên tìm một phòng cho anh nghỉ ngơi thôi.