Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 107: Kết cuộc (2)



Duy Nhất bất đắc dĩ đi trở về ghế sofa, sa sút tinh thần, nằm chết trên ghế.

Tất cả những chuyện phát sinh ở hiện tại, thật làm cho cô nhức đầu

Buổi tối, Minh Dạ Tuyệt thật sự dẫn Nhu Nhi đến nơi này, nhưng mặc kệ Duy Nhất hỏi thế nào, nói những câu dễ nghe đến đâu, dẫu cô có rống giận đi nữa anh cũng không lên tiếng và cũng không chịu thả cô. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể buông tha cho anh, không hỏi nữa.

- Tôi sẽ đưa con đi học!

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi ăn cơm xong Duy Nhất liền nói với Minh Dạ Tuyệt, chỉ cần cô có thể cùng Nhu Nhi ra cửa, chỉ cần có cơ hội rời đi thôi, cô sẽ có thể chạy đến vườn hoa tìm những người anh trai của mình, cô không tin mình không thể rời khỏi chỗ này.

- Hãy để anh đưa đi, em an tâm ở chỗ này chờ anh về là tốt rồi. - Minh Dạ Tuyệt nói dắt tay Nhu Nhi đi về phía cửa.

- Mẹ, đừng lo lắng, lần này cô tuyệt đối sẽ không gây chuyện. - Nhu Nhi nhìn mẹ mình một chút, thận trọng nói.

Kể từ ngày hôm qua, sau khi thấy cảnh mẹ nói chuyện với cậu, bé biết mẹ không những rất quan tâm bé mà mẹ vẫn còn tức giận về chuyện ngày hôm qua.

Mẹ như thế, bé chưa bao giờ thấy, hiện tại bé cũng không dám nói chuyện nhiều với mẹ.

Duy Nhất kinh ngạc nhìn Nhu Nhi, không thể tin được khi con gái mình lại nói chuyện với mình như thế, không phải con bé rất ghét Minh Dạ Tuyệt sao, lúc nào mà tình cảm giữa bé với anh lại tốt như thế.

- Vậy chúng ta đi thôi. - Minh Dạ Tuyệt nhìn bộ dáng kinh ngạc của Duy Nhất, trong lòng âm thầm cười một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy con gái mình thật đáng yêu.

Cả ngày phải sống ở đây, khiến cho tâm tình của Duy Nhất trở nên vô cùng nóng nảy.

Không thể đi ra ngoài, điện thoại di động của cô ngày từ lúc theo Minh Dạ Tuyệt vào cục Dân Chính đã bị anh tịch thu rồi, cô không còn cách nào để liên lạc với đại ca, vốn là cô muốn dùng điện thoại ở chỗ này, thật không nghĩ đến việc dì Trương dám nói, từ hôm qua điện thoại bàn đã bị Minh Dạ Tuyệt cắt, có điện thoại nhưng căn bản không gọi được

Nhưng coi như cô không gọi điện thoại, có lẽ hiện tại các anh đã bắt đầu tìm cô rồi? Ngày hôm qua cô đã nói với các anh trai sẽ cùng mọi người đi đến nơi đó. Nhưng hiện tại cô chưa xuất hiện ở chỗ đó, chắc chắn các anh đã bắt đầu cho người tìm cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng Duy Nhất từ nóng nảy trở nên bình thản, trên mặt lặng lẽ lộ ra nụ cười vui vẻ

Gần tối.

Nhu Nhi và Minh Dạ Tuyệt vừa vào đến thang máy, liền nhìn thấy Minh Dạ Phạm đang đứng chờ bọn họ trước thang máy.

- Cậu, sao cậu lại đến đây? - Vừa thấy được Minh Dạ Phạm, Nhu Nhi lập tức buông tay Minh Dạ Tuyệt ra, chạy nhanh tới bên cạnh anh, cười hỏi.

- Nhu Nhi đã về rồi sao? Cậu biết cháu đã về đây, cho nên mới đến thăm cháu - Minh Dạ Phạm đưa tay ôm lấy Nhu Nhi, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Minh Dạ Tuyệt một chút, cười ngắt lỗ mũi Nhu Nhi nói.

- Nha - Nhu Nhi gật đầu một cái, sau đó nghiêm trang nói: "Cậu, bây giờ mẹ cháu không quan tâm để ý đến cháu, cháu phải làm sao đây, cho đến bây giờ mẹ chưa từng đối xử với cháu như thế." Nói xong Nhu Nhi cúi thấp đầu, khắp khuôn mặt nho nhỏ ánh lên tia đau lòng.

- Thật sao? Nhu Nhi đau lòng sao, như thế chút nữa cậu sẽ nói chuyện với mẹ cháu, có lẽ mẹ sẽ lập tức tha thứ cho cháu - Nhìn thang máy đã đến, Minh Dạ Phạm ôm Nhu Nhi cùng đi vào.

Minh Dạ Tuyệt nhìn một lớn một nhỏ đi tới, trong lòng khẽ thở dài, nhớ tới thái độ của Duy Nhất đối với anh, trong lòng cảm thấy rất vô lực, đến tột cùng phải như thế nào, làm sao để mang cái cô gái cố chấp kia trở lại bên cạnh anh?

"Kinh kong" một tiếng, thang máy đã đến lầu chỉ định.

- Minh Dạ Tuyệt. - Ba người vừa mới đi ra khỏi thang máy, liền nghe đến tiếng sấm vang cả trời, chấn động cả đất. Khiến cho lỗ tai của cả ba người ông ông.

Nhìn lại nơi phát ra âm thanh đó, chỉ thấy có bốn, năm người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang chặn đường đi của bọn họ.

- Cậu. . . . . .

Minh Dạ Phạm nhìn nhóm người đàn ông đang đứng trước mặt, cả nhóm đưa mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Vừa định quay đầu lại hỏi Minh Dạ Tuyệt đã xảy ra chuyện gì, thì thấy Nhu Nhi đang ở trong ngực anh đã sớm gọi to.

- Cậu? Nhu Nhi gọi bọn họ là cậu sao? - Minh Dạ Phạm nhìn cô gái nhỏ trong ngực, kinh ngạc hỏi. Con bé đã có nhiều cậu như thế từ lúc nào hả?

- Đúng vậy, người vừa rồi gọi lớn tiếng nhất chính là cậu cả; cái người phong độ nhất chính là cậu hai của con. Còn người con yêu quý nhất chính là cậu ba; lạnh lẽo là cậu tư; cái người cực kỳ đẹp trai kia là Cậu nhỏ. - Nhu Nhi vừa chỉ từng người vừa nói, lúc chỉ vào ai, người đó liền đưa cho bé một vẻ mặt ưu nhã hoặc là mỉm cười với bé cũng có đôi người lạnh lùng gật đầu. Mà Minh Dạ Phạm nhìn từng người một xong khóe miệng liền co quắp lại.

Phong độ? Cười đáng yêu? Đẹp trai? Theo ý anh, tất cả năm người kia đều chỉ có một dáng vẻ, hợp lại chính là hung thần giết người. Nhìn thôi chứ không ai dám chọc vào.

- Nhu Nhi ngoan, đến với bọn cậu nào. - Cái người đàn ông mà Nhu Nhi bảo là Nhu Nhi thích nhất, nở nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời ngoắc ngoắc tay với Nhu Nhi.

- Dạ. - Nhu Nhi vừa nghe cậu ba gọi, vội vàng đồng ý một tiếng sau đó lại muốn xuống, nhưng không nghĩ cánh tay của người đang ôm bé lại co lại, không cho bé xuống.

- Cậu. - Nhu Nhi nghi hoặc nhìn Minh Dạ Phạm đang ôm bé, trong lòng tràn đầy không hiểu.

Tại sao không thả bé đi xuống vậy!

- Ách. . . . . . , Nhu Nhi à, cháu hãy xem những người kia đến đây tìm ba cháu có chuyện gì, hãy đợi một lát nữa nhé. Haha...! - Minh Dạ Phạm nhìn một chút, không biết phải giải thích như thế nào với Nhi Nhi nên cười khan nói.

Rõ ràng những người này đến đây không có ý tốt, nên anh cũng không dám giao Nhu Nhi cho bọn họ.

- Nhu Nhi, mẹ cháu đâu? - Nhìn nhóm người trong như vô hại này, thực tế lại là những người có hai mặt. Họ lại tiếp tục lên tiếng dụ dỗ Nhu Nhi.

- Ở nhà ạ! - Nhu Nhi nhìn ba của bé một chút, thấy ba vẫn không chịu nói chuyện; lại quay sang nhìn Minh Dạ Phạm đang ôm bé thật chặt. Cõi lòng nho nhỏ giống như cũng nhìn thấy có cái gì đó không đúng lắm, nhưng bé cũng biết những người cậu bên ngoại rất thương bé, tự nhiên bé cũng không muốn nói dối các cậu.

- Xin hỏi mọi người đến nơi này có chuyện gì không? - Không để cho người đàn ông đang cười tươi kia tiếp tục hỏi, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên lên tiếng lễ phép hỏi.

Anh nhìn ra được mấy người tới nơi này không có ý tốt, nên anh sẽ không để cho Nhu Nhi nói chuyện nữa.

- A, chúng tôi chỉ muốn đến đây tìm em gái ‘Lam Duy Nhất’ mà thôi, không biết. . . . . .

- Ngu, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Minh Dạ Tuyệt! Duy Nhất đâu rồi, cậu đem Duy Nhất giấu ở chỗ nào rồi hả? Nhanh lên, giao cô ấy ra đây, nếu không chúng tôi sẽ đập tan bang Thiên Minh của cậu. - Thượng Quan Hạo trừng mắt liếc nhìn mọi người, sau đó ngắt lời cái người thanh niên vừa cười vừa nói, xông đến, thét vào mặt Minh Dạ Tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.