Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 40: Vậy cũng gọi là vợ chồng sao?



Minh Dạ Tuyệt nhìn thẳng vào cô gái đứng ngoài cửa, thoáng qua trong mắt một tia lạnh lẽo. Anh giống như bị người ta theo dõi, nhưng lại không muốn để người ta phát hiện bí mật, trong lòng tràn đầy tức giận.

- Tôi đem tô mì lên cho anh, anh không ăn sao? - Duy Nhất lúng túng, đứng ở cửa, lên tiếng hỏi. Nhìn người con trai đang nằm trên giường không dám động, trong phòng này tất cả mọi thứ như cũ quen thuộc, giống như chẳng có gì thay đổi, dẫu đã qua mười năm.

- Không ăn, đi ra ngoài. - Minh Dạ Tuyệt giận dữ hét lớn, giống như cô là kẻ địch đang xâm chiếm lãnh thổ của anh.

- Cái đó, tôi muốn hỏi anh một chút, tôi phải ở đâu? - Duy Nhất nhỏ giọng hỏi, nhìn căn phòng này, cô biết mình không thể nào ở đây, nhưng cô phải ở đâu?

Minh Dạ Tuyệt nhìn cô một lúc lâu, chân mày nhíu, không nhịn được đi xuống giường, đi tới cửa, đẩy thân thể của cô ra, chỉ vào một căn phòng cuối dãy nói:

- Đó là phòng của cô.

- Hả? - Duy Nhất sững sờ một lúc, chẳng lẽ bọn họ không cùng nhau sao? Vậy cũng gọi là vợ chồng sao?

- Thế nào? Có vấn đề sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn vào ánh mắt khó hiểu của cô, không nhịn được lại hỏi. Không biết vì sao lúc nhìn vào đôi mắt của cô, sự kiên nhẫn của anh lại giống như chưa từng tồn tại.

- Không, không có vấn đề.

- Vậy thì về phòng của cô đi. - Minh Dạ Tuyệt nói xong xoay người liền muốn trở vào phòng của mình, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện lại quay đầu nói - Nhớ, nơi nào cô có thể tùy tiện đi lại, nhưng căn phòng này cô không được phép đi vào.

- À, được. - Duy Nhất từ từ cúi đầu, thì ra anh vẫn không thích người khác vào phòng của mình như vậy.

- Khoang, đợi chút – Lúc anh sắp đóng cửa lại, Duy Nhất vội vàng gọi.

Minh Dạ Tuyệt lần nữa quay đầu lại, có chút đã không nhịn được, cô gái này thật sự là phiền toái.

- Anh, anh ăn một chút đi, dì Trương nói, dạ dày anh không được tốt, không ăn sẽ bị đau bao tử. - Duy Nhất mỉm cười đem tô mì phở trong tay mình nhét vào trong tay của anh, xoay người đẩy anh vào, giúp anh đóng cửa lại. Sau đó lập tức đi ngay

Minh Dạ Tuyệt kinh ngạc mà nhìn tô mì trong tay mình, ngơ ngác nhìn cái bóng người đã biến mất, như có điều gì đó suy nghĩ, chậm chạp đi vào phòng của mình.

Tại sao cô lại quan tâm đến anh? Nhìn bộ dáng kia của cô không giống như làm bộ, nhưng tại sao cô muốn làm như vậy? Anh đối với cô không phải là tốt. Vì sao cô còn có thể cười thản nhiên đến như vậy?

Duy Nhất đi vào căn phòng của mình, mới phát hiện vali hành lý thế nhưng đã sớm nằm trên đất, khẽ mỉm cười, thở dài một cái. Giương mắt quan sát căn phòng, đây thật sự là phòng cưới sao? Tại sao ngay cả một chữ đỏ cũng không có? Không có chữ Hỷ đỏ rực, không có ga giường màu hồng, không có bất kỳ món đồ mới nào, nhưng tất cả đều sạch sẽ. Cũng tốt, không yêu nhau thì không nên ở cùng nhau. Cách bố trí ở nơi này trên căn bản không thay đổi, chính là giường lớn, chiếc tủ đầu giường, cạnh bên là khung cửa sổ. Đây là phòng ngủ mười năm trước của cô, mặc dù không có đêm nào cô ngủ ở chỗ này, nhưng tất cả những gì thuộc về nơi này cô đều nhớ.

Xoay người, mở vali ra, chầm chậm thu xếp quần áo của mình vào tủ, nhìn tất cả mọi thứ tạm ổn rồi. Duy Nhất mới cầm lên một bộ áo ngủ đi vào phòng tắm, mong có thể rửa sạch đi mệt mỏi ngày hôm nay.

Đợi đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm, đã là chuyện của nửa giờ sau. Cô mệt mỏi đến độ chẳng còn sức để ý đến việc tóc mình đã được lau khô hay chưa, liền bò lên giường, đầu vừa dính vào gối, mí mắt lập tức khép lại.

Cô đã sớm đánh mất đi cái thói quen ngủ giường nệm, nhận thức của cô cũng đã thay đổi. Ngay từ năm đó, khi cô được cứu sống, cô liền học được cách sống một mình, không hề dựa vào bất cứ ai nữa, không nghĩ đến việc mình cần ai đó bảo vệ nữa. Có lẽ khi bắt đầu biết sợ, sẽ run lẩy bẩy muốn khóc, nhưng thời gian dài, cũng dần thành thói quen. Dù sao sẽ không có ai có thể ngày ngày bên cạnh cô, bảo vệ cô. Không phải ban đầu con người là một tổng thể yếu nhưng dần dần người ta sẽ học được cách sống độc lập và tự chủ sao?

Đang lúc Duy Nhất vừa mới chợp mắt, cửa lại có một tiếng động giống như ai đó đang mở ra.

Minh Dạ Tuyệt đẩy cửa đi vào liền thấy một cô gái đang nằm ngủ, cô gái ôm một cái gối to, tóc còn ướt nhẹp, những cọng tóc xốc xếch vẩy vào vai áo của cô, trên mặt cũng có, làm cho người ta chẳng nhìn rõ mặt mũi cô. Tấm thân trắng noãn được che lại bởi một chiếc chăn mỏng, tạo thành một vầng sáng mềm mại và tinh tế. Rõ ràng nhìn cảnh này khiến cho con người ta nhiều mộng tưởng, kỳ lạ là vì sao nhìn hình ảnh trước mặt lại khiến cho anh an tâm, tìm không ra bất kỳ một tia không an phận nào.

Từ từ đi tới bên giường, không hề chớp mắt nhìn cô gái đang an ổn ngủ trên giường, lại có chút không dứt mắt ra được.

- Ukm - Duy Nhất lầu bầu một tiếng, đầu lại nhích lại gần cái gối, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn, giống như là nằm mơ gặp chuyện vui nào đó.

Canh chừng nụ cười của cô, đột nhiên Minh Dạ Tuyệt tức giận, anh đang nhìn cô, thế mà cô lại không tỉnh, lại còn ngủ an tâm như vậy, thật là khiến cho người ta không bằng lòng chút nào cả.

- Này - Minh Dạ Tuyệt dùng sức đẩy đẩy cái cô gái đang ngủ say kia, có chút ghen tỵ khi cô ngủ ngon thế, mà anh đã mười năm nay chẳng thể ngủ ngon được, tại sao lại có thể như thế?

- Ừ. . . . . . Không cần, thật là phiền - Duy Nhất nỉ non một tiếng, đánh bàn tay to lớn đang đặt ở vai cô, ôm lấy gối tiếp tục ngủ. Trong lúc mơ hồ còn tưởng rằng là sư phụ của cô, cái người con trai luôn lằng nhằng trước mặt cô.

- Này, cô tỉnh dậy cho tôi. - Minh Dạ Tuyệt nhìn cánh tay bị cô phủi ra, tức giận lập tức ập vào lòng, bò lên giường dùng sức kéo cô đứng lên, ra sức lắc lắc cơ thể cô, cô gái đáng chết này lại dám bỏ mặc anh?

- Này, Trang Nghiêm đáng chết, anh không muốn sống nữa phải không? – trước mắt Duy Nhất là một màn sương mù dày đặt, thấy người đang không ngừng lắc vai mình, dùng tay ra sức nhéo bàn tay kia một cái, sau đó đẩy Minh Dạ Tuyệt té một cái bịch xuống đất.

- Tôi cảnh cáo anh, hiện tại tôi rất mệt, đừng đến chọc. . . . . . - Duy Nhất vừa nói vừa tức giận mở mắt ra, khi thấy người nằm dưới đất, liền bị dọa đến há to miệng không biết nên nói gì.

- Cô biết võ công sao? - Minh Dạ Tuyệt từ dưới đất ngồi dậy, đôi mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào người cô. Mới vừa rồi, động tác của cô vô cùng nhanh gọn, không giống như chỉ là phản ứng tự vệ.

- Tôi. . . . . . Tôi không biết. - Duy Nhất nói lắp bắp, luống cuống tay chân đi xuống giường, đi tới bên cạnh anh, giúp anh phủi sạch bụi trên áo

- Không biết? Không biết mà có thể đẩy tôi từ trên giường xuống sao? – Anh đưa đôi mắt nguy hiểm trừng cô, nói thật chậm nghi vấn của mình. Người không có võ làm sao có thể dễ dàng đẩy anh ra như vậy?

- em . . . . . em. . . . . . , em hơi mệt, lại không thích người ta quấy rầy, hơn nữa thân thể của em có lực rất mạnh, khi giận dữ sẽ tự động có phản ứng thế, thật xin lỗi, thật. . . . . . thật xin lỗi. - Duy Nhất luôn miệng nói xin lỗi, không ngừng hướng về anh khom lưng cúi người.

- Thật? - Minh Dạ Tuyệt quan sát cô, vẫn có điểm không tin tưởng.

- Thật, thật, ở nơi nào trên cơ thể em là giống người có võ? Anh xem thử xem - Duy Nhất cười và nói. Muốn chết à, bị tiểu tử thúi kia huấn luyện thành ra trực giác phản ứng của cô cũng tốt hơn nhiều.

Minh Dạ Tuyệt quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, cũng thấy thân hình của cô quả thật không giống như người luyện võ, thân thể của cô quá mảnh khảnh rồi, trên cánh tay thậm chí ngay cả bắp thịt cũng không có, nếu chính cô thừa nhận mình có võ, chỉ sợ người ta cũng không tin? Nghĩ đi nghĩ lại, nghi vấn trong lòng cũng dần dần thu nhỏ. Lấy bản lĩnh của anh mà nói, đừng nói là một cô gái, mà đến mười tám người đàn ông khỏe mạnh muốn quật ngã anh cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có lẽ mình vừa rồi là sơ ý không đề phòng nên mới bị thế, cô chỉ vô ý phủi tay, thân thể của anh liền bị đẩy xuống giường. Cái này xem ra cũng hợp tình hợp lý.

- Đúng rồi, tôi đưa cái này cho cô ký. - Hoài nghi trong lòng biến mất, vừa định quay đầu lại rời đi, rồi lại đột nhiên nhìn thấy tờ giấy trong tay. Lúc này anh mới nhớ tới, mục đích mình tới nơi này.

- Hả? Đây là cái gì? - Duy Nhất nhận lấy tờ giấy anh đưa tới kỳ quái hỏi.

- Không cho phép đi ra ngoài, không qua lại với những người đàn ông khác đi lại, không được quản lý bất cứ chuyện gì của tôi. Trong vòng bảy năm nếu như cô chủ động đưa đơn ly hôn, thì cô sẽ không có bất cứ một xu nào. - Minh Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói qua nội dung ghi bên trong.

- Cái gì? Tại sao? - Duy Nhất nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi vấn. Nếu như ký, không phải cô sẽ trở thành người mất tự do sao?

- Thế nào? Không muốn ký? - Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng nhìn cô, Sao lạ vậy? Không phải cô gái này vì tiền mới lấy anh sao? Không có tiền, cô có thể đi đến nơi nào? Sao cô còn không muốn ký.

- Tôi còn có việc làm của mình, không ra khỏi cửa tôi làm sao đi làm được? - Cô vốn không có nghĩ tới chuyện sẽ đi tiếp xúc người đàn ông nào khác, cũng chưa có từng nghĩ tới muốn lấy cái gì đó từ anh, nhưng không ra cửa, ruộng hoa của cô phải làm sao?

- Bắt đầu từ hôm nay, cô không cần làm việc gì cả, chỉ cần cô ký xong thỏa thuận này, mỗi tháng tôi sẽ cho cô phí sinh hoạt. Cô không phải lo lắng về tiền bạc. – Anh tưởng rằng cô không có tiền nên lo lắng.

- Nếu tôi không ký thì sao?

- Không ký cũng được, ba cô thiếu tôi một khoảng tiền lớn, nếu như bây giờ cô có thể trả hết, tôi liền cho cô được tự do. - Minh Dạ Tuyệt nhìn cô không lo lắng mà nói. Chắc chắn cô sẽ không có số tiền lớn như vậy.

- Được rồi, tôi ký. Chỉ là, anh có thể mua cho tôi một cái máy vi tính không? - Duy Nhất thở dài một tiếng hỏi, biết rất rõ ràng bất luận như thế nào cũng đấu không lại anh, nói nhiều có ít gì?

- Chỉ cần không ra khỏi cửa bang Thiên Minh, không trái với nội dung bảng thỏa thuận, cô muốn làm gì cũng được, về phần cô muốn nghĩ cái gì, muốn mua cái gì, tôi không quản, cũng không tò mò.

- À, tôi hiểu rồi. - Duy Nhất nhỏ giọng mà nói ra. Thản nhiên lấy bút ra sau đó ký tên mình vào.

Cô đã hiểu, anh chỉ muốn cô mất đi tự do, chứ không muốn cái bất kỳ dính dán nào đến cô. Từ lâu anh đã là con người vô tình rồi kia mà

Minh Dạ Tuyệt canh chừng động tác của cô, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Cô sao thế? Tại sao đột nhiên trở nên u buồn như vậy? Đúng rồi, nhất định là bởi vì cô không biết mình sẽ có bao nhiêu tiền sinh hoạt, cho nên mới buồn như vậy? Nghĩ tới đây, Minh Dạ Tuyệt cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường, sau khi thấy cô ký tên xong, anh nhận lấy tờ giấy liền xoay người rời đi.

- Anh không ngủ ở đây sao? - Duy Nhất nhìn vội vã bước chân đến, rồi nhanh chóng hỏi.

- Không, tôi về phòng của mình.

- Cái đó . . . . . . chúng ta không ở cùng nhau sao? - Duy Nhất ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nhẹ nhàng hỏi nghi vấn trong lòng.

- Thế nào? Có như thế cô đã không kịp đợi rồi sao? - Minh Dạ Tuyệt tự nhiên xoay người lại, tà tà nhìn cô, phụ nữ rốt cuộc cũng có bấy nhiêu đó thôi.

- Không, không phải. Tôi chỉ muốn hỏi, vợ chồng không phải là người ở chung trong một phòng sao? - Duy Nhất vội vàng khoát tay giải thích.

- Hả? Cô muốn cùng tôi làm vợ chồng sao? - Minh Dạ Tuyệt đi về phía cô, từng bước một đến gần, một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, mặt chậm rãi đưa tới gần mặt cô, cho đến khi giữa hai người không còn một khe hở, đến khi có thể cảm thấy hô hấp của cô rối loạn mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.