Ban đêm, Minh Dạ Phạm đứng ở đại sảnh hướng về hai căn phòng vắng trên lầu rống lớn. Không biết vì sao, anh cảm giác giống như Duy Nhất đang trốn anh, mặc dù mỗi ngày anh đều tới nơi này, nhưng cơ hội nhìn thấy cô lại chỉ trên đầu ngón tay.
- Duy Nhất. . . . . .
Không nghe được hồi âm, Minh Dạ Phạm bắt đầu đi rà soát khắp những căn phòng. Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần anh không có bắt được cô, cô sẽ không chủ động xuất hiện ở trước mặt anh.
Lần lượt mở cửa từng căn phòng, cuối cùng, rốt cuộc ở trong một căn phòng cuối dãy đã nhìn thấy một cô gái nhỏ đang vùi mình vào máy vi tính.
- A. . . . . . . - Thấy dây nghe đeo trên lỗ tay cô, anh hở dài một tiếng đi từ từ đi đến bên người cô. Nhẹ nhàng bắt được tay của cô.
- Ah? Sao anh lại tới đây - Cảm giác bên tai có tiếng gọi nhẹ, cô bỏ dây nghe trên lỗ tay xuống, kinh dị quay đầu nhìn lại, liền gặp được đôi mắt mang đầy trách cứ. Không thể nín được cười .
- Cười, cười anh cái gì? Tôi đây có cái gì đáng cho cô cười? - Minh Dạ Phạm cố ý trừng mắt lớn, tăng thêm âm lượng cho giọng nói của mình, tỏ ra một bộ dáng vô cùng tức giận.
- Không, không phải. - Duy Nhất nhìn bộ dạng cố ý trợn mắt phồng má của anh, nụ cười càng lớn hơn.
- A. . . . . . Thôi, tối thiểu tôi có thể để tùy thích cô cười, chỉ là xem tôi có mặt mũi gì đáng để cho cô giúp tôi một việc không?- Minh Dạ Phạm làm bộ thở dài một cái, sau đó nghiêm trang hỏi.
- Haizzzz? Chuyện gì? Tôi không biết được nhiều chuyện lắm, có thể không giúp được anh đâu. - Duy Nhất cười nhạt nói, coi như là cự tuyệt.
- Tôi còn chưa nói, làm sao cô biết mình không giúp được? tôi xem cô thật ra là không muốn giúp tôi thì có. – Anh từ từ xệ mặt xuống, biết mấy ngày nay cô một mực tránh né việc gặp mặt anh. Nhưng anh không muốn cứ nhìn cô ngày ngày buồn bực như vậy, cả ngày đều không ra cửa, thời gian dài anh sợ cô sẽ lánh xa cuộc đời.
- Không phải, tôi không phải là không muốn giúp anh, chỉ là. . . . . .
- Chỉ là cái gì? Chỉ cần cậu một lòng muốn giúp tôi liền giúp được? đi thôi! - Minh Dạ Phạm chờ cô nói những lời này, cô chưa kịp nói hết liền kéo thân thể của cô đến bên cạnh mình, dắt cô rời khỏi căn phòng ấy.
- A. . . . . . , anh đừng kéo em như vậy, tôi có thể đi. -Duy Nhất dùng sức rút tay của mình ra, muốn rời khỏi sự đụng chạm của anh. Bộ dạng của bọn họ lúc này, nếu như bị anh Tuyệt nhìn thấy thì đúng là phiền toái.
- Tôi biết rõ cô sẽ đi, nhưng tôi cũng biết rõ cô sẽ đổi ý, vẫn là ngoan ngoãn đi theo tôi đi!
Minh Dạ Phạm cười hả hê nói. Đã sớm đoán được ý đồ của cô; nhớ trước đây không lâu, cô cũng nói là mình sẽ đi, kết quả, anh mới vừa buông tay cô liền quay lại phòng khóa chặt cửa lại, không chịu ra ngoài. Tình huống như thế xảy ra một lần là đủ rồi, cô là bồ câu chỉ cần buông tay sẽ bay mất, anh đâu có ngu như vậy?
- Được rồi, chỉ lần này thôi đó, lần sau sẽ không như thế, biết không? - Duy Nhất nhẹ nhàng thở dài một cái, không biết tại sao anh cố chấp như vậy, cứ muốn lôi kéo cô đi ra ngoài chơi.
- Được. - Minh Dạ Phạm nâng lên nụ cười nhàn nhạt, lôi kéo tay cô. Chỉ cần có lần đầu tiên sợ gì không có lần thứ hai.
- Haizzz. . . . . . - Duy Nhất nhẹ nhàng lắc đầu một cái, đi theo anh ra ngoài.
Chưa từng thấy qua người nào cố chấp như vậy, đương nhiên tính cố chấp ấy của anh nhìn qua là biết giống ai rồi.
- Làm cái gì vậy? - Duy Nhất nhìn một hàng người đứng trước mặt cô hỏi, những người này còn cầm theo quần áo, giầy dép. Còn có ánh mắt nhìn cô vô cùng kỳ quái, đang quan sát cô từ trên xuống dưới.
- Cô đừng nói gì cả, làm đi. - Minh Dạ Phạm ra lệnh một tiếng, những người đó lập tức xúm lại, bỏ qua gương mặt khó hiểu của cô, giúp cô thử từng bộ trang phục một, rốt cuộc quyết định xong bộ nào thích hợp nhất, lại đem cô đẩy tới một cái ghế, ấn cô ngồi xuống và không cho cô động đẩy gì cả, rồi đám người kia bắt đầu lôi kéo tóc cô.
- A. . . . . . - Duy Nhất kêu lên một tiếng, thấy người khác bởi vì tiếng la của cô mà dừng tay lại, cùng nhau đưa ánh mắt nhìn khắp người cô, nên cô lại vội vàng im lặng. Cho tới bây giờ chưa ai dám động qua tóc của cô, mỗi ngày cô chải đầu cũng chưa từng đau như thế, nhưng chỉ cần người khác vừa động vào, cô sẽ cảm thấy nhức đầu.
Nhắm hai mắt, chịu đựng cảm giác không thoải mái, mãi mới chờ được đến lúc tất cả hoàn thành, thời điểm cô đứng lên lần nữa, lại cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân lảo đảo căn bản là đứng không vững.
Minh Dạ Phạm nhìn Duy Nhất từ từ đi tới, mắt không khỏi mở to, đây là mặt mộc của Duy Nhất sao? Sợi tóc được đánh rối xõa xuống vai, xốc xếch nhưng rất đẹp, một bộ áo đầm màu tím nhạt đem vóc dáng xinh đẹp của cô bày ra trước mặt mọi người, dây áo trên vai cô, ngược lại giống như là muốn đem vai của cô chẽ làm đôi, để cho anh không nhịn được nghĩ muốn thay cô chịu đựng một phần sức nặng. Môi mềm màu hồng phấn mím chặt, cánh mũi khéo léo, mắt có chút tròn lại phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Ánh sáng? Tròn trịa? Anh nhớ lúc trước mắt của cô rất tròn, làm sao nó luôn tròn như vậy?
Minh Dạ Phạm đến gần, nghiêm túc nhìn ánh mắt của cô, đôi mắt to tròn nhanh chóng sáng lên, chỉ là tia sáng kia không giống như dòng nước trong suốt ngược lại giống như đang muốn đốt người vậy.
- Nhìn cái gì? – Một âm thanh đang căn răng nghiến lợi xuyên qua lỗ tai của anh, đi đến đầu óc anh, chấn chỉnh lại lý trí của anh. Vừa định thần lại, mới phát ánh mắt của cô gái trước mặt đang to ra, rõ ràng chính là tức giận đến trợn tròn, trong mắt quả còn có ánh lửa, giống như núi lửa đang muốn bộc phát.
- Ha ha ha, không ngờ cái người này đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, chỉ là nhìn cô đang rất nóng giận nha - Minh Dạ Phạm cười lấy lòng.
Anh biết không có thông báo cho cô mà cứ làm như vậy, cô nhất định sẽ tức giận. Nhưng vì anh cả, vì cô, anh phải làm như vậy. Đã mấy tháng rồi, anh nhìn thấy quan hệ của bọn họ còn cứ mãi lạnh nhạt như người xa lạ, anh vô cùng khẩn trương, rõ ràng trong lòng cả hai đều có hình bóng của đối phương, tại sao lại chọn cách sống qua ngày bình thản như nước vậy. Anh sẽ phải tạo ra tình huống khiến bọn họ hiểu ra mọi chuyện mới được. Hôm nay nếu như Tuyệt nhìn thấy vẻ đẹp của cô, nhất định sẽ kinh ngạc, sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.
Tuyệt? Minh Dạ Phạm nghĩ tới đây đột nhiên nhíu mày một cái, chẳng biết tại sao, khi nghĩ đến Tuyệt cũng sẽ thấy vóc dáng xinh đẹp của cô ở hiện tại thì tim của anh đột nhiên có chút co lại. Trong đầu đột nhiên thoáng qua một tia không mong muốn, không muốn cho ai thấy cô như thế này. Trong đó bao gồm cả Tuyệt.
Anh đang nghĩ gì thế? Chợt lắc đầu một cái, đem những thứ hơi đau đau ấy quăng ra sau ót.
- Chúng ta đi thôi! - Lần nữa nhìn về phía Duy Nhất, anh đã khôi phục lại khuôn mặt tươi cười.
- Đi đến đâu? Hôm nay anh muốn làm gì? - Duy Nhất cau mày hỏi, nhìn khuôn mặt tươi cười quên mất sự phẫn nộ trong mình vừa rồi. Trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Hôm nay cậu ta sao thế? Lại ngẩn người lại lắc đầu, thế nào lại khác thường như vậy?
- Đi theo tôi rồi sẽ biết, dù sao tôi cũng không hại cô đâu. - Minh Dạ Phạm cười cười, lần nữa kéo tay của cô, dẫn cô đi ra ngoài. Quay đầu lại trong nháy mắt một sự không vui liền xuất hiện, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, lặng lẽ nắm chặt tay cô, đột nhiên không muốn buông tay.
Duy Nhất nhìn bóng lưng của anh không tiếp tục lên tiếng, cảm giác hôm nay giống như sẽ có chuyện gì xảy ra vậy, trong lòng đột nhiên có một cỗ lo lắng đánh úp tới. Đây là thế nào, anh rốt cuộc muốn mang cô đi đâu.
- Đi. - Minh Dạ Phạm dừng xe lại, nghiêng đầu đối với một cỗ tâm trạng lo lắng của Duy Nhất mà lên tiếng.
- Đây là nơi nào? - Duy Nhất nghiêng đầu nhìn một chút đám người đứng trong cánh cổng, cau mày hỏi. Nơi này không giống như là nơi mà người bình thường có thể đặt chân tới.
- Nơi tụ tập của một số người thôi, đừng quá lo lắng. - Minh Dạ Phạm thấy cô nhíu chân mày, không nhịn được nhẹ giọng nói, cũng không biết hôm nay anh làm như vậy rốt cuộc là đúng là sai.
- Chúng ta rời khỏi nơi này đi, tôi không muốn vào trong. - Duy Nhất quay đầu lại nói, không biết vì sao, lòng của cô mơ hồ có chút lo lắng. Cứ có cảm giác nếu như hôm nay tiến vào, nhất định sẽ xảy ra ra chuyện gì .
- Đã đến nơi này, hãy theo tôi vào trong một chút đi, tôi bảo đảm, đi chào hỏi vài tiếng rồi ra liền. Có được hay không? - Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói có cho tới bây giờ cũng không có mềm mại.
- Được rồi, chỉ vào trong một chút tôi nhé. - Duy Nhất nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, cong môi nói.
- Ừ! - Minh Dạ Phạm nặng nề gật đầu một cái, anh bảo đảm sẽ lập tức ra ngoài, cũng không có bảo đảm mang theo cô đi ra cùng .
Duy Nhất hít một hơn thật sâu, mở cửa xe đi xuống, nhìn căn phòng trước mắt thật lâu, đột nhiên có chút lùi bước.
- Đi thôi, tôi bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra. - Minh Dạ Phạm kéo qua tay của cô thả vào khuỷu tay của mình, kéo cô đi vào bên trong, cuộc sống từ đó mất đi không khí yên tỉnh vốn có.
- Ah? Đó không phải là cậu hai của công ty Minh Thị sao? Cô gái bên cạnh là ai vậy. - Trong đám người vang lên một giọng nói.
- Đúng vậy, nhưng hôm nay xem ra bạn gái của anh ấy thật đúng là xinh đẹp, chẳng giống mấy cô gái anh ta từng quen trong quá khứ nhỉ?!
- Đúng vậy, phong cách ăn mặc rất tốt, chẳng lẽ anh đã sửa lại mẫu bạn gái rồi sao? Sớm biết như vậy tôi nên ăn mặc chỉnh chu hơn một chút. – Cô gái vừa nói vừa bắt đầu ảo não.
- haizzzzz . . . . .
- haizzzzzz. . . . . .
Minh Dạ Tuyệt nghe những tiếng thở dài bên tai khóe miệng khẽ nâng lên. Cái Phạm này, mỗi lần nơi đâu có cậu ta nơi đó sẽ không an tỉnh, đều sẽ chọc đám con gái này than ngắn thở dài. Chỉ là, anh cũng tò mò muốn biết hôm nay Phạm mang ai đến, lại có thể khiến những cô gái trang điểm lộng lẫy không ngừng thở dài.
Tự nhiên quay đầu lại, khi thấy cô gái bên cạnh Minh Dạ Phạm, mặt anh lập tức trở nên âm trầm như mực. Cô gái kia vì sao lại tới? Lại còn ăn mặc hở hang như vậy. Cô muốn đến nơi này để quyến rũ người khác sao? Lời của anh nói rốt cuộc có nghe hiểu không?
Duy Nhất nghe bên tai truyền đến tiếng hít khí lạnh, gương mặt một trận co quắp. Phạm thật đáng chết, sớm biết như thế sẽ không cùng anh đến nơi này. Cô đã sớm nên đoán được, lấy tính cách của cậu ta mà nói, phụ nữ bên cạnh khẳng định không ít, giờ thì tốt rồi, kể từ nay về sau bọn họ sẽ dùng ánh mắt giết người để nhìn cô, gắt gao ôm hận trong lòng, thật hoài nghi nếu như những ánh mắt này có thể làm công cụ giết người, trên người của cô có phải đã có hàng trăm vết thương rồi phải không?
Đang lúc cô suy nghĩ lung tung , đột nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt của người nào đó nhìn thẳng tắp trên người của cô, lạnh lùng như băng ngàn năm, cảm giác khiến cho cả người cô run cầm cập, ngẩng đầu lên muốn tìm chủ nhân của ánh mắt đó, nhưng cô chưa kịp tìm, ánh mắt người kia đã mang theo bão táp phóng thẳng tới trước mặt cô.
Anh. . . . . . , tại sao anh lại ở chỗ này?
Duy Nhất kéo tay Minh Dạ Phạm khẽ run, bước chân không khỏi nặng nề, thân thể từ từ lui về phía sau.