Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 47: Anh vô tình



- Tôi không sai, tôi không sai, tôi không có sai.

Duy Nhất đưa tay vuốt cái trán của mình, không ngừng nói, đầu óc đã bắt đầu trở nên nặng nề, chân trở nên vô lực và bủn rủn đến không đứng vững, nhưng cô không muốn tùy tiện nhận sai.

- Cô đến gần Phạm, đó là lỗi của cô; ở bên cậu ta, cũng là lỗi của cô, tôi đã cảnh cáo cô không được tùy tiện đến gần nó, cô không nghe lời tôi, đó là lỗi của cô. - Minh Dạ Tuyệt một bước đi tới, một bước nói ra lỗi của Duy Nhất, tựa như chuẩn bị đem con mồi nuốt vào bụng, ưu nhã mà nguy hiểm từng bước tới gần cô.

- Tôi thích đến gần anh ấy, thì đến gần anh ấy, tại sao phải nghe lời anh; tôi thích đi cùng anh ấy, liền đi cùng với nhau, tại sao phải nghe lệnh của anh? Lại nói, tôi chưa từng chủ động đến gần anh ta, chưa từng chủ động. - Duy Nhất vô lực phản bác, tại sao anh nhất định cho rằng là cô tự tiện đến gần Minh Dạ Phạm. Chẳng lẽ biểu hiện mấy ngày nay của cô còn chưa đủ minh xác sao? Cô có tiếp cận ai đâu? Đến tột cùng cô phải làm như thế nào, anh mới có thể tin tưởng cô? Dù cho một chút?

- Muốn như thế nào, cô muốn như thế nào mới tự nhận sai lầm? Hả? cô có biết cô càng như thế tôi càng tức giận không? - Minh Dạ Tuyệt nâng cằm của cô lên, ở bên môi cô nói ra từng chữ một.

- Vì sao nhất định là lỗi của tôi? Tôi chưa từng chủ động đến chỗ của anh ta tìm anh ta. Tôi hiểu mình làm cái gì, chỉ cần không làm trái với thỏa thuận, tôi nghĩ rằng mình vẫn có quyền được tự do, được làm việc mà thôi muốn, anh không có quyền bắt tôi phải nghe theo lệnh của anh. Không phải sao? - Duy Nhất cau mày nói, không muốn có tiếp xúc gần gũi với anh như thế này, nhưng không ngờ tay của anh đột nhiên đánh úp tới đầu vai của cô, nắm chặt tất cả các động tác của cô.

- Người nào cho cô tự do? Ai cho cô muốn làm gì thì làm? Người nào có lá gan lớn như thế, để cho cô có thể không cần nghe tôi? Hả? người nào hả? - Minh Dạ Tuyệt cắn răng nghiến lợi hỏi, lực nắm hai vai của cô từ từ tăng lên, để cho khuôn mặt nhỏ vì đau đớn mà từ từ nhăn lại.

- Đừng như vậy có được không? Tôi chỉ là nợ tiền của anh, chấp nhận gả cho anh, tôi cũng chẳng còn gì nợ anh cả. Trừ đi những hợp đồng kia chúng ta chỉ có thể làm bạn bè mà thôi, anh không có tư cách quyết định tất cả mọi chuyện của tôi? Chúng ta ai đi đường nấy đi sẽ tốt hơn? – Giọng nói của Duy Nhất mọi lúc một cao hơn. Tức giận trong lòng từ từ dâng lên. Mấy ngày nay, chẳng lẽ những điều cô làm còn chưa đủ sao? Cô không bước ra khỏi cửa, không làm phiền anh, anh còn muốn gì nữa?

- Không có tư cách? Ha ha, tôi không có tư cách? Đừng quên, tôi là chồng của cô, cô biết cái từ “chồng” kia là biểu thị hàm ý gì không? Chính là những gì tôi nói cô nhất định phải nghe, phải nghe tất cả, không được cãi lời. – Trong đôi mắt Minh Dạ Tuyệt toát ra ngọn lửa, cô dám nói anh không có tư cách ở bên cạnh cô? Là ai cho cô lá gan lớn như vậy, để cho cô dám đối với nói với anh như thế.

- Anh đã nói, chúng ta chỉ là vợ chồng hữu danh vô thật mà thôi, “hữu danh vô thật” có phải đại biểu cho ý trừ tiền bạc ra chúng ta chẳng có quan hệ gì nữa, không ai được phép để ý đến ai. Không phải sao? - Duy Nhất kiên định mà nói ra, tức giận trừng lớn cặp mắt, mặc dù đã không nhìn rõ mặt anh, nhưng cũng hiểu sơ ý tứ của anh? Trừ hôn nhân ra họ không có bất cứ quan hệ gì, cũng chẳng ai được quản chuyện của ai.

- Không có quan hệ? Đừng để ý đến cô? - Minh Dạ Tuyệt lặp lại từng chữ..., những lời này làm cho anh cực kỳ bất mãn, cực kỳ chán ghét, cực kỳ phẫn hận.

- Có quan hệ mới có thể quản cô, đúng không? Được vậy ta xem cô còn dám nói thêm gì không - Minh Dạ Tuyệt nói xong liền đi đến ôm ngang người cô đi vào phòng ngủ.

Phải thiết lập quan hệ đúng không? Được vậy anh liền thiết lập quan hệ, để cho cô từ nay về sao được phép làm gì nữa cả.

Duy Nhất bị anh đột nhiên ôm lên, hai chân mềm nhũng khẽ cong lên, mệt mỏi chẳng thể nào suy nghĩ thêm gì nữa, mà Minh Dạ Tuyệt giống như không nhìn thấy cô nhếch nhác, chỉ ôm chặt cô bước đi, không cho cô bất cứ cơ hội nào để lẫn trốn.

“Bành” một tiếng, Minh Dạ Tuyệt ném cô lên trên giường, thân thể lập tức nằm lên trên người cô, cầm giữ thân thể của cô, không cho cô có động tác tiếp theo.

- A. . . . . . , anh muốn làm gì? - Duy Nhất tức giận hầm hừ, anh nặng quá, sắp đè cô chết ngộp rồi.

- Muốn làm gì? Không phải cô nói muốn để ý tới cô phải thiết lập quan hệ sao? Tôi đang chuẩn bị thiết lập quan hệ! - Minh Dạ Tuyệt vừa nói, tay vừa xé rách y phục của cô, giống như là đang xé rách lòng của cô, không chút lưu tình.

- Đừng, đừng như vậy, tôi van xin anh – cô vừa nắm tay anh cố gắng ngăn lại, nước mắt lã chã rơi, tại sao lại đối xử với cô như thế? Tại sao vậy? .

Minh Dạ Tuyệt nghe được tiếng thét của cô, nhưng chỉ lãnh khốc cười nhẹ một tiếng, tay vừa quay lại, tay của cô liền đã bị anh nắm chặt, động tác bên tay kia vẫn tiếp tục, thậm chí càng thêm trở nên thô bạo hơn. Hiện tại cầu xin anh? Đã là quá muộn rồi? Cô không nên xúc phạm anh, lại càng không nên xúc phạm ranh giới cuối cùng của anh.

Duy Nhất muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của anh, cũng không được, đầu của cô phảng phất muốn nổ tung, sức lực cuối cùng của cô bị anh thẳng tay nén lên trên giường làm tan biến mất, để cho cô không có bất cứ một tia sức lực nào để chiến đấu với anh.

- A. . . . . . Đừng, đừng mà. . . .

Bên trong phòng nghỉ truyền ra tiếng rên rỉ khổ sở của cô gái, mang theo vài phần tan nát cõi lòng, mang theo vài phần bi thương, mấy phần oán hận, khiến cho tất cả âm thanh biến thành đè nén nức nở nghẹn ngào, nữa sau thì âm thanh kia dần dần nhỏ lại, đến cuối cùng thậm chí không còn bất kỳ động tĩnh nào.

Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu vào phòng ngủ, người nằm trên giường sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhíu chân mày lại giống như bày tỏ sự không cam lòng của cô, cô không muốn, cũng chẳng thể làm được gì. Ánh mắt thâm quầng lộ ra sự mệt mỏi. Bên quai hàm khô khốc vệt nước mắt giống như như nói đêm qua cô đã khóc rất nhiều.

- Ừ - người trên giường khổ sở rên rỉ lên một tiếng, lông mi thật dài khẽ động, từ từ mở con ngươi mệt mỏi ra, từ từ chống thân thể đứng lên, chăn bông từ từ tuột xuống để lộ hai đầu vai trắng noãn, lộ ra đường cong thân thể vốn tuyệt mỹ, trên da thịt vốn trắng như tuyết nay lại nổi lên vô số đốm hồng và những vết bầm tím, quay đầu mê mang nhìn lại cánh tay mình, sau đó giống như là chợt nhớ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn, trong mắt nhất thời xuất hiện thêm nhiều đau thương, và bi thống.

- Ha ha ha. . . . . . - Trong lúc vô tình nhìn đến cánh tay trắng noãn lại có thêm nhiều đốm hồng và vệt máu ứ động, cô đột nhiên bật cười, cười đến đau khổ, cứ thế đè nén. Cười cho đến khi chảy cả nước mắt, vẫn không chịu ngừng nghỉ. Thút thít đem mặt vùi thật sâu vào giữa hai đầu gối, ôm thật chặt thân thể mình, không muốn cho người ta nhìn thấy sự nhếch nhác của cô. Cũng không muốn ai bắt gặp nỗi đau đớn trong lòng cô.

Cô có lỗi gì? tại sao anh lại làm như vậy? Chỉ vì cô không có năng lực phản kháng lại anh? Chẳng lẽ đây chính là vận mạng của cô?

Ha ha, số mệnh a! Không, đây không phải là vận mạng của cô, cô không để số phận mình bị chôn vùi như vậy.

Lần nữa ngẩng đầu, trong mắt của cô đã nhiều hơn một phần kiên định. Không, đây không phải là vận mạng của cô, cô không nên để số phận an bài tất cả. Nếu không có ai yêu thương cô, cô cũng không cần ăn năng hối hận, cô có thể tự mình sống tốt .

Nuốt tất cả chua xót xuống cổ họng, dùng sức lau nước mắt trên mặt, chợt đứng dậy liền muốn xuống giường, nhưng cô vừa mới động thân thì lập tức cảm thấy thân thể mình vô cùng đau đớn, rên lên một tiếng lại ngồi trở xuống.

Chuyện tối ngày hôm qua, cô không nhớ nhiều lắm, điều duy nhất cô nhớ rõ là đêm qua anh nằm trên cơ thể cô, cặp mắt lạnh như băng mang theo một chút đùa cợt, trên người anh là thứ cảm xúc lạnh lẽo, cũng giống như anh, không có bất kỳ nhiệt độ.

Anh vô tình, cô khó hiểu, thật sự đã rõ rồi.

Ha ha, thật là buồn cười, anh vốn chính là lãnh khốc vô tình, không phải sao? Tại sao cho tới hôm nay, cô mới chấp nhận tin đó là sự thật?

Nhìn chiếc áo đầm của cô đã thành trăm mảnh vụn nằm trên mặt đất, cô chán nản cười một tiếng. Không có quần áo để mặc, như vậy muốn rời giường cùng không rời được. Tiện tay bò qua trên giường lấy một cái chăn mỏng choàng qua thân thể mình, sau đó từ từ xuống giường, cô tính tìm một bộ quần áo để mặc! Đi thẳng ra ngoài cửa, định đẩy cửa đi ra ngoài, thấy một màn trước mắt làm cô chết sửng tại chỗ.

Trong phòng làm việc, hai dãy người đứng chỉnh tề, hình như là đang họp chuyện gì đó, những người đó nghe được âm thanh cũng quay đầu lại nhìn cô. Lập tức cũng giật mình trừng lớn mắt, chẳng ai nghĩ tới bên trong đi ra lại là một cô gái, chẳng phải là tổng giám đốc không thích phụ nữ sao? Tại sao có thể có phụ nữ xuất hiện tại nơi này, hơn nữa rất rõ ràng, cô gái này đã ở lại đây đêm qua.

Minh Dạ Tuyệt nghe được tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn đến trước cửa là một cô gái đang đứng ngây ngốc tại chỗ, chỉ thấy tốc cô xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, mắt mở ra thật to, xem ra nhu nhược làm cho người ta thương tiếc.

Nhu nhược? Thương tiếc?

Minh Dạ Tuyệt sững sờ, tâm đột nhiên có chút loạn. Anh đây là thế nào? Chợt lắc đầu một cái, đột nhiên chứng kiến thấy những thuộc hạ của anh đang mở to mắt nhìn chằm chằm cô, có người thậm chí còn chảy nước miếng. Nhìn đến đây, tay của anh từ từ nắm chặt lại, mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt mang theo sự chết chóc nhìn chằm chằm đám người trước mặt, mặc dù cô toàn thân cao thấp được bao lại cực kỳ chặt chẽ, nhưng cô lại vô cùng xinh đẹp, bộ ngực ẩn hiện vô cùng đầy đặn, tất cả đều lộ ra bên ngoài.

- Đi vào trong. - Minh Dạ Tuyệt trầm giọng, gầm lên một tiếng với cô gái đang đứng muốn cho đàn ông thưởng thức kia, cô thích quyến rũ người khác như vậy sao? Ở trong phòng làm việc cô cũng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào?

- À? Nha. . . . . . - Duy Nhất nghe được giọng nói lãnh khốc kia, lập tức từ một mảnh sương mù tỉnh lại, thấy mọi người cứ mình chằm chằm lên người cô, kêu lên một tiếng, xoay người lại “Bành” một tiếng đóng cửa lại, dựa lưng vào trên cửa, che trái tim như sấm cuồng loạn. Mới vừa rồi cô làm cái gì thế? Làm sao lại đần như vậy?

"Khụ khụ" Sau khi Minh Dạ Tuyệt thấy cô đã đi vào, hài lòng quay đầu lại, liền nhìn đến những người vẫn còn giương mắt nhìn về phía cánh cửa, lạnh lùng ho khan một tiếng, thấy bọn họ giống như ngu không có nghe được lời của anh, liền tức giận.

"Phanh" một tiếng động lớn vang lên khiến những người còn đang u mê phải giật mình, quay đầu nhìn lại, mọi người không khỏi lui về phía sau mấy bước. Chỉ thấy một người đàn ông đôi mắt đen cứ như một con quỷ dữ đi về phía bọn họ, đôi mắt lạnh như băng nhìn sâu vào cơ thể bọn họ, một trận gió đông khẽ thổi qua.

- Lão. . . . . . Lão đại. - Mọi người lắp ba lắp bắp liên tục không ngừng xê dịch về sau đi, không ai dám nhìn vào ánh mắt của anh.

- Cô. . . . . . Rất đẹp sao? - Minh Dạ Tuyệt đi tới trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng hỏi nhưng giống như một thanh đao lớn bắn thẳng vào trái tim bọn họ, để cho bọn họ không tự chủ được rùng mình một cái.

- . . . . . . Mọi người toàn bộ cúi đầu, không có một người nào dám trả lời câu hỏi của anh, thân thể theo bước chân anh tiến tới mà run rẩy.

- Nói. – Giọng nói rét căm như truyền từ địa ngục lên nhằm lấy mạng bọn họ, lạnh lẽo mà vô tình.

- Trôi. . . . . . Xinh đẹp - mọi người cúi đầu ấp a ấp úng nói không rõ từ ngữ.

- Muốn không? Vậy. . . . . . muốn tôi đưa cô ấy cho các người sao?

Lời nói lạnh lẽo vang lên lần nữa, lại làm cho tâm Duy Nhất rơi xuống, tựa như chìm vào đầm băng ngàn năm, khí lạnh thấu xương lan khắp toàn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.