Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 88: Biến hóa của anh



Vì sao anh ta lại ở cùng cô? Vì sao cô lại quyết định rời bỏ anh đi theo người đàn ông kia, mỗi lần thấy cô một mình đi đón con gái, là anh lại cảm thấy chán ghét cái người không xứng làm cha kia.

Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Còn quá nhiều điều anh chưa biết về Duy Nhất, bây giờ, vì sao lại có một người đàn ông nửa xuất hiện bên cạnh cô. Anh nhìn ra việc người đàn ông kia rất quan tâm đến Duy Nhất, nếu đã vậy ..., tại sao hai người lại xa cách? Sao Minh Dạ Tuyệt lại khiến cho người phụ nữ của mình bị tổn thương? Chẳng lẽ có nguyên nhân gì khác sao?

Nghĩ tới đây, Đông Phương Dực cau mày, lắc đầu một cái, xoay người đi về xe. Chuyện của bọn họ, bọn họ tự giải quyết, anh tin tưởng Duy Nhất sẽ không dễ dàng để người ta ép buộc đâu!

Vừa đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy Trang Nghiêm vội vã chạy ra, phía sau còn có một cô gái cũng chạy đến, nhưng làm sao cô em gái yếu đuối Đông Phương Toàn của anh lại có thể đuổi kịp Trang Nghiêm.

Trang Nghiêm đi tới bên cạnh Đông Phương Dực, không thấy bóng dáng của Duy Nhất ở đâu, nên lên tiếng hỏi:

- Duy Nhất đâu?. - Mới vừa rồi khi không nhìn thấy hai ngươì đâu, anh đã lập tức chạy ra đây, thật không nghĩ đến việc có chạy ra đây cũng không gặp được Duy Nhất

- Không cần khẩn trương, cô ấy đã đi đón con. - Đông Phương Dực nhìn bộ dáng lo lắng của Trang Nghiêm thì vội nói

- Đi đón con? Cô ấy không có lái xe đến, thì đi đón Nhu Nhi bằng cách nào?

- Cô ấy đi cùng chồng mình. Yên tâm đi, không có chuyện gì cả.

- Chồng? Duy Nhất đã ly hôn rồi mà? - Trang Nghiêm cau mày hỏi, có chút không giải thích được.

- Ly hôn? Nhưng rõ ràng anh ta nói, đã rất lâu rồi anh ta chưa được gặp Nhu Nhi, cho nên muốn thăm con một chút, chẳng lẽ đó không phải là chồng của cô ấy sao? - Nghe được lời Trang Nghiêm nói Đông Phương Dực cũng có chút không hiểu, rõ ràng nghe đoạn đối thoại của bọn họ rất giống như hai vợ chồng nói chuyện với nhau! Nghe Trang Nghiêm nói qua, trừ nhà họ Thượng Quan ra cô không còn người thân nào nữa, ở đời này cô chẳng có ai thân thiết cả, nếu như người kia không phải là chồng của cô, vậy anh ta là ai?

- Hắn ta nói gì? - Nghe được lời Phương Đông Dực nói, Trang Nghiêm lo lắng, bắt lấy cô áo của Phương Đông Dực, thét lớn.

- Anh ta nói anh ta muốn thăm Nhu Nhi, còn bảo dì Trương nào đó muốn thăm Nhu Nhi, người ta đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Minh Thị, chẳng lẽ nói dối? - Đông Phương Dực hoài nghi, tại sao Trang Nghiêm lại gấp gáp như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tuy nói, anh và Minh Dạ Tuyệt cũng không quá thân thiết, nhưng anh tin rằng anh ta không phải là kẻ hay nói dối? Hơn nữa lúc ấy Duy Nhất cũng không phản đối lời nói của anh ta!

- Cái gì? Tổng giám đốc Tập đoàn Minh Thị? - Nghe đến đó, Trang Nghiêm trừng lớn đôi mắt.

Chẳng lẽ là Minh Dạ Tuyệt? Cái người đàn ông mà Duy Nhất luôn miệng giấu giếm là Minh Dạ Tuyệt sao?

Sau khi Duy Nhất trở về, chẳng hề mở miệng nói một câu nào về chuyện đó, bao gồm cả chuyện sinh hoạt của cô trong bảy năm qua. Cũng chưa từng nghe cô nhắc về người đàn ông đã bạc đãi mình, mặc dù anh đã sớm tra được người chồng trước của Duy Nhất là ai. Nhưng, nếu Duy Nhất đã ly hôn với anh ta, cô cũng không có ý muốn liên lạc lại với Minh Dạ Tuyệt, thì anh cũng chẳng thèm quan tâm đến những thứ này làm gì.

Nhưng bây giờ, người đàn ông kia còn dám chạy đến đây đòi người ư?

- Cậu. . . . . . , làm sao cậu có thể để cho cô ấy đi cùng với người đàn ông kia? Cậu có biết mình đang làm cái gì hay không? Sớm biết thế tớ đã không giao cô ấy cho cậu rồi. - Trang Nghiêm từ từ buông lỏng cổ áo của Phương Đông Dực, cắn răng một cái, nói xong liền xoay người, lấy xe chạy đi.

Không, anh sẽ không để cho cô tiếp tục qua lại với người đàn ông đó, cô đã từng sống bảy năm trời bên cạnh người đàn ông súc sinh đó, đó là đại biểu cho việc trong lòng Duy Nhất có Minh Dạ Tuyệt, anh không thể mạo hiểm để hai người quay lại với nhau

Đông Phương Dực vừa định há miệng nói gì đó, Trang Nghiêm đã chạy xa, nhìn theo bóng dáng của Trang Nghiêm, Đông Phương Dực chỉ có thể im lặng, quay người lại, thấy Đông Phương Toàn đứng sau lưng nhìn theo bóng xe của Trang Nghiêm, chỉ thấy trên mặt của cô hiện rõ một tia đau thương và sầu thảm.

- Toàn Nhi, Toàn Nhi? - Đông Phương Dực nhẹ giọng gọi em gái, thấy cô vẫn im lặng, anh than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lấy thân thể của em gái, đau lòng vuốt ve đầu của Đông Phương Toàn.

Hôm nay đây là thế nào? Vì sao mọi người lại thay đổi như thế? Duy Nhất đi cùng người đàn ông khác, Trang Nghiêm lập tức đuổi theo, ngay cả Toàn Nhi cũng biến thành cô gái chịu tổn thương.

- Anh, anh nói xem. . . . . . anh ấy không yêu em phải không? - Bị Đông Phương Dực ôm vào trong ngực, cô nhẹ giọng hỏi vì quá nhiều việc cô còn chưa hiểu.

Cô nhìn ra được, Trang Nghiêm rất quan tâm đến người em gái kia, thậm chí nó đã vượt xa khỏi tình cảm anh em đơn thuần, anh quan tâm cô gái ấy giống như đang quan tâm người yêu của anh vậy

- Toàn Nhi của anh tốt như vậy, không nhất thiết phải yêu đơn phương một người, coi như cậu ta không thích em, còn rất nhiều người đàn ông, đàn ông tốt lại không hiếm, chúng ta tìm một người đàn ông yêu mình thật sự, không phải tốt hơn sao? - Đông Phương Dực nhẹ giọng trả lời, đời này, trừ mẹ anh ra, thì người đàn ông khiến anh đau lòng nhất chính là em gái, đáng tiếc, người đàn ông con bé yêu, lại không thể cho con bé hạnh phúc.

- Nhưng. . . . . . , em không bỏ được! - Toàn Nhi vùi đầu vào trong ngực anh, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài, nó thấm ướt một khoảng áo lớn trước ngực Phương Đông Dực.

- Nha đầu ngốc, cần gì chứ? Buông tay đi! - Đông Phương Dực thở dài một tiếng, nhưng cũng không thể làm gì, nếu như ban đầu không để cho cô nhìn thấy Trang Nghiêm, có lẽ ngày hôm nay đây cô sẽ không đau lòng đến vậy? Đã nhiều năm trôi qua, cô cứ kiên trì ôm lấy, vì sao không chịu bỏ xuống?

- Nếu như có thể, em cũng muốn buông tay. - Nhưng đó là chuyện không thể, anh ấy đã kiềm chặt trái tim cô, để cho cô muốn buông, cũng không có cách nào buông được?

- Nha đầu ngốc. - Đông Phương Dực thở dài một tiếng, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ đầu vai của cô, dịu dàng an ủi cô.

Nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ là quá tự ti về bản thân. Cố chấp đến độ có đụng đầu vào tường, có máu me đau đớn cũng quyết không buông tay.

Nếu như có thể, anh nguyện làm mọi cách để cô có được điều cô mong muốn, chỉ là tình cảm, có chiếm đoạt cũng vô nghĩa.

Trang Nghiêm chạy thật nhanh đến trường học, chợt đạp thắng xe, một tiếng “két” chói tay vang lên, sau đó xe dừng lại, anh nhanh chóng xuống xe, vừa nhìn thấy Nhu Nhi đang chuẩn bị lên xe của Minh Dạ Tuyệt, bên cạnh còn có Duy Nhất, anh vội vàng chạy tới.

Đến bên cạnh của bọn họ, nhìn thấy Duy Nhất đang đứng bên cạnh người đàn ông khác, đôi mắt Trang Nghiêm thoáng qua một tia căm ghét. Tim của anh đập vội vã, đập gấp gáp

- Duy Nhất. . . . . . - Đảo mắt nhìn về đôi mắt đầy lo lắng của Duy Nhất, anh khẽ gọi, cũng chẳng cần biết người đàn ông trước mặt này là ai

- Ách. . . . . . , sao anh lại tới đây? Toàn Nhi đâu? - Nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Duy Nhất hết hồn, không ngờ anh lại đuổi theo đến chỗ này

- Nếu tới đón Nhu Nhi, tại sao không không gọi anh một tiếng? Anh sẽ chở em đi, không cần làm phiền người ngoài như vậy. - Trang Nghiêm nghiêng mắt nhìn Minh Dạ Tuyệt đang đứng bên cạnh, lạnh giọng nói.

- Ách. . . . . . , - nghe được câu nói kia, Duy Nhất có chút sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn không muốn biết phải trả lời như thế nào.

- Cái gì gọi là làm phiền, về sau tôi sẽ tự đi đón con gái của mình, cũng không cần phiền toái đến cậu nữa, thật cám ơn cậu đã chăm sóc mẹ con cô ấy trong thời gian qua. - Đang lúc Duy Nhất do dự, không biết trả lời như thế nào, thì Minh Dạ tuyệt lại đột nhiên lên tiếng. Chỉ vì nghe giọng nói kia lại có chút muốn gây sự.

- À, không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm, ngược lại anh nên xem lại mình, đã lâu rồi còn không đến nhận Nhu Nhi, tôi còn tưởng rằng anh quên đi sự tồn tại của con bé luôn rồi. Nhưng cũng không sao, anh là người bận trăm công ngàn việc nên những thứ này cứ giao cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ con hai người, anh cứ yên tâm về chuyện đó. - Trong lời nói Trang Nghiêm cũng mang theo thăng trầm, ánh mặt trời y hệt nụ cười đã sớm biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng căm thù.

- Xin cậu yên tâm, mặc kệ bận rộn bao nhiêu, về sau tôi đều sẽ tìm chút thời gian đón con, trước kia là tôi sơ sót, về sau tôi tự nhiên sẽ biết làm gì, cái này không cần cậu quan tâm. - Minh Dạ Tuyệt cũng không buông lỏng, với người đàn ông trước mặt này, anh đã nhìn quen, nếu không phải là vẫn chưa điều tra được gì, làm sao anh có thể để cho Duy Nhất tự tiện ở bên cạnh người ta như vậy

- Tổng giám đốc Minh à, dù sao cô ấy cũng là ‘vợ trước’ của anh, bây giờ anh cứ xuất hiện quanh cuộc sống của cô ấy, như vậy không tốt lắm đâu? - Trang Nghiêm cố ý tăng thêm âm lượng khi nói hai chữ ‘vợ trước’, nhắc nhở tình trạng hiện tại của Minh Dạ Tuyệt.

- Không tốt? Chỗ nào không tốt? - Nghe được câu người kia nói, Minh Dạ tuyệt sững sờ, quay đầu lại nhìn Duy Nhất đang im lặng không hề lên tiếng. Trong lòng xông lên một trận lửa giận, nhưng anh cố gắng nhịn xuống

Chẳng lẽ cô đã sớm nói sự việc của bọn họ cho người đàn ông trước mặt nghe rồi sao?

- Anh tới đây để đón Nhu Nhi đó là chuyện dễ hiểu, nhưng phải đi cùng với mẹ của bé thì có chút hơi quá đáng. Dù sao các người đã ly hôn, nếu như thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhau, người khác gặp sẽ hiểu lầm. - Trang Nghiêm cười nhạt nói, chút buồn cười hiện lên nơi đáy mắt

- Tôi đến đây để đón con gái mình, nếu như mẹ của con bé không muốn đến cùng thì có thể rời đi, tôi không bắt buộc cô ta ở chỗ này. - Mặt Minh Dạ Tuyệt không có chút cảm xúc nào, lòng bàn tay nắm chặt, lửa giận trong lòng cũng muốn xông ra.

Hiểu lầm? Hiểu lầm chỗ nào đấy?. Anh mà đi sợ người ta hiểu lầm sao?

Duy Nhất cau mày nhìn bọn họ anh một lời, tôi một câu, giống như ai cũng không muốn nhịn, nhìn lại cặp mắt mê man của Nhu Nhi, từ nãy giờ con bé im lặng không nói lời nào, sắc mặt của cô dần thay đổi

Bọn họ đấu nhau trước mặt Nhu Nhi, thẳng thắng bàn luận về con bé, chẳng lẽ không sợ sẽ làm một đứa nhỏ bị tổn thương sao?

Trang Nghiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Dạ Tuyệt, thoáng qua trong mắt là một tia tàn nhẫn. Anh không hiểu nổi, đến tột cùng thì Minh Dạ Tuyệt muốn làm gì, nhưng hiển nhiên, mục đích của anh ta không chỉ dừng lại trên người Nhu Nhi

Nhu Nhi sao? Nếu như anh ta muốn mang con bé đi thì cũng được, chỉ đừng mộng tưởng mang Duy Nhất đi, con gái của ai, người đó có quyền, nhưng mà Duy Nhất lại không thể sống thiếu Nhu Nhi, nên anh mới phải xen vào chuyện của Minh Dạ Tuyệt.

- Vậy thì mời anh mang con gái của anh đi, chớ quấy rầy. . . . . .

- Đủ rồi, nếu như các người muốn gây gổ, xin cách xa chúng tôi một chút, đừng đứng trước mặt Nhu Nhi mà nói những lời như thế." Nghe được lời Trang Nghiêm nói, lòng Duy Nhất không khỏi lạnh lẽo, tay không tự giác phải nắm chặt tay nhỏ bé của Nhu Nhi, sau đó lập tức ra hét lên.

Làm sao Trang Nghiêm lại nghĩ như vậy? Anh lại muốn giao Nhu Nhi cho Minh Dạ Tuyệt sao?

Nghe được tiếng thét của Duy Nhất, Trang Nghiêm mới ý thức được câu nói của mình, hối hận không biết phải giải thích như thế nào, vội vàng hướng về Duy Nhất muốn giải thích

- Duy Nhất, anh. . . . . .

Làm sao anh lại không rõ tính khí của Duy Nhất, nếu không phải là mới vừa rồi anh quá lo sợ mất cô, anh sẽ không nói ra những lời như vậy

- Nếu như các người muốn tiếp tục cãi nhau, vậy tôi và Nhu Nhi đi trước đây. - Duy Nhất lườm bọn họ một cái, dắt tay Nhu Nhi xoay người rời đi.

- Chúng ta đi thôi, tôi không quen biết anh ta, không có lý do gì gây gổ với anh ta cả. - Minh Dạ Tuyệt vừa thấy họ rời đi, vội vàng tiến lên một bước, đưa tay dắt một bàn tay còn lại của Nhu Nhi, rồi nói với Duy Nhất.

- Tùy tiện. - Ngay trước trước mặt Nhu Nhi, cô không thể nổi giận, thế nhưng khi cô thấy anh dắt tay Nhu Nhi thì trong lòng không khỏi chuyển động. Lúc nào thì anh lại thay đổi thế, lại có những hành động thân mật với Nhu Nhi như vậy? Chẳng lẽ tình cảm cha con đã xuất hiện trong lòng anh?

Nhu Nhi nhìn bàn tay to lớn của Minh Dạ Tuyệt đang nắm tay mình thì sững sờ đôi chút, ngày trước ba chưa từng chủ động ôm lấy bé, hoặc nắm tay bé, hôm nay ba lại làm thế? Nhu Nhi mang theo hồ nghi ngẩng đầu nhìn lại, thấy nụ cười khẽ của ba, mặc dù nụ cười này làm bé rất lạ lẫm, nhưng rõ ràng là ba đang cười với bé.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Minh Dạ Tuyệt, Nhu Nhi nhíu chân mày lại, đây là ba bé sao? Sao lại tốt đến thế

Cảm thấy Nhu Nhi ngẩn ra, Minh Dạ tuyệt cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt bé rất giống đôi mắt của Duy Nhất, mỗi khi đồ đần nhìn anh, khiến anh không khỏi cười một tiếng.

Giờ khắc này, đôi mắt to tròn của Nhu Nhi đang nhìn anh, cũng bởi vì bộ dáng của bé càng lớn càng giống Duy Nhất, cho nên, anh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn từng nét mặt của bé, hiện tại mới phát hiện, gương mặt của bé cũng không khác gì Duy Nhất cả. Trời ạ, tại sao trước kia anh chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ khi đồ đần của anh là mẹ con anh thì mới có sự giống nhau đến thế này, nếu như anh sớm phát hiện ra chuyện này, có lẽ anh và cô đã không đi đến tình trạng hôm nay?

Cô và anh đã có con rồi, là con của anh và Duy Nhất

Giờ khắc này anh mới phát hiện, thì ra cái suy nghĩ này đẹp đến thế, lần đầu tiên biết cái gì gọi là thỏa mãn, cái gì gọi là an lòng, có lẽ đây chính là cảm giác hạnh phúc mọi người thường nói?

Nhìn Minh Dạ Tuyệt một trái một phải dắt tay Nhu Nhi, cùng rời đi, mà mặt của Trang Nghiêm lại thêm căng thẳng, đôi tay bóp chặt, tiếng xương kêu răng rắc. Nhìn hình ảnh ấy rất giống một nhà ba người. Để cho lòng anh đầy vết dao cắt

Anh đã mất cô thật sao? Đợi nhiều năm như vậy mà anh vẫn mất cô sao?

Không, anh không muốn buông tay, cũng sẽ không buông tay, tối thiểu, anh có thể thấy được, sự không cam tâm tình nguyện trong mắt Duy Nhất, nếu không phải vì Nhu Nhi, cô sẽ không rời khỏi anh, có phải không?

Nhưng nếu anh có thể nhìn ra được vịêc Duy Nhất quan tâm Nhi Nhi đến thế nào, Minh Dạ Tuyệt cũng nhất định nhìn ra được, nếu như Minh Dạ Tuyệt dùng cách này để chói chân cô..., anh có thể thắng sao?

- Về nhà đi! Dì Trương cũng bảo đã lâu rồi không gặp Nhu Nhi nên rất nhớ con bé. - Sau khi lên xe Minh Dạ Tuyệt nói.

- Không, nếu đã nhớ Nhu Nhi như thế, thì hãy kêu dì ấy ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi! - Duy Nhất lên tiếng cự tuyệt đề nghị của anh, anh đang nói đến cái nhà đó sao, cô không muốn trở về đó chút nào cả, mặc dù có hơi quá đáng với dì Trương, nhưng cô không muốn trở về.

- Ách. . . . . . , vậy thì sau này hãy nói đi, lúc nào cô nguyện ý về, thì về chơi cũng không muộn, chúng ta hay đi ăn cơm đi! - Minh Dạ Tuyệt trầm ngâm một lát rồi nói, anh thật vất vả mình tìm ra được chút thời gian ở bên cạnh cô và Nhu Nhi, cũng không muốn người trung gian có mặt.

Phản kháng của cô, anh biết, tựa như Phạm nói, hiện tại anh không thể chọc giận cô, cô yêu cầu như thế nào thì anh phải làm vậy

Ah? Duy Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh làm sao thế? Trước kia anh chẳng cho phép người khác nghi vấn câu nói của anh? Chớ nói chi là nghe lời của người khác, hôm nay sao anh lại dễ dàng thay đổi chủ kiến như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.