Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 89: Tâm linh tương thông?



Trong phòng ăn.

Minh Dạ Tuyệt ngây ngô nhìn Duy Nhất và Nhu Nhi vui vẻ ăn cơm, chẳng hề đụng đến thức ăn trong dĩa của mình.

Trước kia, buổi sáng khi anh ra cửa, Nhu Nhi còn chưa dậy; khuya về nhà, Nhu Nhi đã ngủ. Coi như thỉnh thoảng anh và cô cùng nhau ngồi ăn cơm, cũng chưa từng chú ý tới mẹ con bọn họ. Hôm nay, lần đầu tiên anh chăm chú nhìn họ ăn cơm, mới biết thì ra động tác của mẹ con các cô giống nhau đến vậy, Duy Nhất múc một ngụm canh uống..., Nhu Nhi cũng đang đưa một ngụm canh vào trong miệng, uống xong, họ đồng thời nhấp miệng một cái, giống như là thưởng thức mùi vị, sau đó họ lại cầm chiếc đũa lên, tiến về bàn thức ăn, Nhu Nhi vừa ăn vừa cùng Duy Nhất nói việc học ở trường, mà Duy Nhất rất nghiêm túc nghe lời của bé..., thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Nhìn, anh nhìn đến xuất thần, bọn họ cùng nhau lộ ra một nụ cười vui vẻ, đây chính là cảm giác tình thân phải không? Không có vách ngăn, không có sự khác nhau, mẹ con giống như bạn bè. Tại sao trước kia anh lại không phát hiện ra điểm này chứ?

Nó khiến anh nhớ đến cuộc sống trước kia, nếu có thể trở lại, nhất định anh sẽ đối xử thật tốt với cô, nhất định sẽ sống hòa thuận, sẽ không bởi vì công việc mà sơ sót họ, cũng sẽ không vì thành kiến mà hiểu lầm cô.

Cô hận anh như thế, ghét anh đến thế sao? Nếu như bây giờ muốn cô trở về bên cạnh anh, cô sẽ trở về không?

Sau khi Duy Nhất ăn no liền cầm khăn giấy lên xoa môi, thấy Nhu Nhi cũng buông đũa xuống, lập tức đưa một miếng khăn giấy khác vào tay Nhu Nhi, nhẹ nhàng nói: "lau miệng đi."

Cô không có chủ trương cưng chiều con, cũng sẽ không nuôi con theo kiểu ăn, mặc ở, tất cả sinh hoạt cá nhân đều phụ thuộc vào cô, vì con cô sẽ dạy bé cách sống cách làm người. Nếu như Nhu Nhi đủ khả năng làm được chuyện đó, cô sẽ không giúp bé. Nếu như Nhu Nhi không biết, cô sẽ cầm tay dạy cho bé, cho đến khi bé biết thì dừng lại. Chỉ cần Nhu Nhi muốn biết, muốn học, chỉ cần là cô biết, cô sẽ dùng toàn bộ kiến thức của mình dạy cho Nhu Nhi, cũng không sẽ ngại phiền toái.

Năm đó mẹ đi quá mau, việc cô hiểu được quá ít, ngay cả thái độ làm người cô cũng không biết. Cái gì cô cũng không biết, không thể làm gì khác hơn là cố gắng học tất cả, một mình thích ứng với hoàn cảnh xa lạ. Cô sợ, ngộ nhỡ có một ngày nào đó cô cũng không có ở đây, Nhu Nhi lại phải chịu những cực khổ giống cô hồi nhỏ. Cái loại cảm giác không biết gì, cái gì cũng không hiểu, tất cả mọi chuyện đều cần tự suy nghĩ chính là vô cùng cực khổ với đứa bé, cô không muốn Nhu Nhi phải trải qua cuộc sống như thế. Mặc dù đối với đại đa số người mà nói, có lẽ cô đã nghĩ quá xa, nhưng việc đời khó đoán, nào ai biết được tương lai, số phận, một giây kế tiếp chẳng ai đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra. Sớm dạy con thích ứng với xã hội, về sau đứa bé sẽ không sống cực khổ nữa

Nhìn Nhu Nhi lau sạch cái miệng nhỏ của mình, Duy Nhất nở một nụ cười dịu dàng, vừa ngẩng đầu lại đúng lúc thấy ánh mắt Minh Dạ Tuyệt đang nhìn cô, giống như muốn tìm tòi điều gì đó, trong lòng giật mình, vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén của anh, lại thấy được dĩa thức ăn trước mặt dường như anh chưa đụng đến.

"Làm sao anh không ăn?" Cô cau mày hỏi.

"À?" Đột nhiên một giọng nói vang lên, cắt đứt sự trầm tư của Minh Dạ Tuyệt, anh lấy lại tinh thần mới phát hiện, cô và Nhu Nhi đã ăn xong từ lúc nào, cả hai đều đang đưa mắt nhìn anh

"Hô. . . . . . Nhu Nhi sắp đến giờ học rồi, mời anh ăn nhanh lên một chút?" Duy Nhất thở dài ra một hơi, nhịn một tia không kiên nhẫn trong lòng xuống. Tâm có chút bối rối.

Mới vừa rồi anh đang suy nghĩ gì thế? Không phải là muốn mang Nhu Nhi đi chứ? Hiện tại trong lòng của cô chưa nghĩ ra biện pháp nào cả.

"A, không sao, khi đến lúc thì chúng ta đi!" Minh Dạ Tuyệt nói xong liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.

"Anh không ăn sao?" Duy Nhất hồ nghi hỏi, không phải anh nói muốn đi ăn cơm sao?

"Không sao, không phải cô nói là Duy Nhi phải đi học sao? Chúng ta đi thôi!" Minh Dạ Tuyệt nhẹ nhàng nói xong, trên mặt vẫn không chút cảm xúc, nhưng giọng nói không có tia lạnh lẽo.

Lần đầu tiên đối mặt với sự chất vấn của cô, anh kiên nhẫn, không tức giận.

Nghe được lời anh nói, Duy Nhất nhíu mày không giải thích được hành động của anh, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Đúng rồi, trước kia đều là anh ăn một mình, mặc kệ người khác nói thế nào, lúc nào thì anh lại nhượng bộ như thế? Anh luôn lấy mình làm trung tâm, không phải sao?

"Không phải sắp trễ học rồi sao? Đi thôi!" Thấy Duy Nhất còn sững sờ nhìn mình, Minh Dạ Tuyệt cũng nhăn mày lại. Sao người kia lại nhìn anh kỳ quái như thế? Từ khi nào lời nói của anh lại thiếu trọng lượng như vậy?

"ừ. . . . . . Nhu Nhi, chúng ta đi." Duy Nhất nhìn anh lần nữa, thấy nét mặt của anh ở hiện tại, mới xác định việc mình không nghe lầm, quay đầu lại dắt tay Nhu Nhi, đi theo phía sau anh.

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, lần đầu tiên Duy Nhất có một loại cảm giác xa lạ. Đột nhiên, cô cảm thấy như mình không hiểu được con người anh, có phải anh đã thay đổi rồi không? Hiện tại hay trước kia mới là con người anh?

Trên xe, Minh Dạ Tuyệt không nói thêm gì nữa, Duy Nhất cũng không có chủ động đặt câu hỏi, chỉ nói chuyện cùng Nhu Nhi mà thôi.

Sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên bọn họ không cãi vả, cũng không có trợn mắt nhìn nhau.

"Cô đến đâu? Tôi đưa cô đi!" Sau khi đưa Nhu Nhi đến trường học, Minh Dạ Tuyệt xoay người đứng đối diện với cô, anh hỏi

"Không cần, không phải công việc của anh rất bận sao? Anh cứ đi lo công việc của anh đi." Duy Nhất nói xong xoay người muốn rời đi.

"Không sao, công việc chậm một chút cũng không sao." Nhìn cô đang muốn rời đi, Minh Dạ Tuyệt vội vàng nói. Anh chưa nghĩ đến chuyện phải cùng cô tách ra nhanh đến thế. Mà Duy Nhất nghe lời nói của anh thì lập tức dừng bước.

Hoãn? Anh nói để công việc qua một bên? Trước kia Nhu Nhi bị thương nặng như vậy, thời điểm bé cần anh, anh cũng không thèm bỏ công việc, sao bây giờ lại hoãn công việc vì chuyện nhỏ như thế?

"Đến tột cùng là anh muốn làm gì?" Duy Nhất từ từ xoay người, đưa đôi mắt phòng bị nhìn anh.

Cô đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, làm sao lại không biết anh xem công việc quan trọng hơn cả tánh mạng, nhưng hôm nay sao anh lại muốn buông tha công việc chỉ vì đưa cô về, tất cả những chuyện này thật kỳ quái, anh làm như thế, sau lưng chắc chắn có mục đích gì đó?

"Tôi. . . . . . , không có, chỉ là muốn đưa cô đến nơi cô muốn đi thôi." Minh Dạ Tuyệt nói, anh thật sự rất muốn nhìn cuộc sống hiện tại của cô, cô ăn ở như thế nào, anh muốn biết để tính toán kế hoạch, trận đầu này, anh phải thắng.

- Thế thì cảm ơn anh, tôi không muốn lãng phí thời gian quý giá của anh, chuyện này tôi có thể giải quyết được, cũng không làm phiền anh. - Duy Nhất liếc anh một cái, xoay người rời đi. Đây đã là cực hạn của cô, cô không thể để cho anh tiếp tục đi vào cuộc sống của cô nữa

- Khi nào tan học, tôi sẽ tới đón Nhu Nhi, nếu như cô rất bận không có thời gian, thì không đến cũng được. - Nhìn cô đột nhiên xoay người rời đi, Minh Dạ Tuyệt lên tiếng.

- Cái gì? - lời nói của Minh Dạ Tuyệt để cho cô run rẩy, chợt quay đầu lại sải bước đi tới bên cạnh anh, hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt anh, thét lớn: - Anh nói đi, anh có mục đích gì?

- Không có mục đích gì cả, chỉ muốn ở bên con gái nhiều hơn một chút mà thôi, mấy ngày nay cô đã chăm sóc nó nhiều rồi, thỉnh thoảng hãy giao nó cho tôi, cô có thể nghỉ ngơi thoải mái, cứ như vậy đi. - Nhìn cô đến gần, khóe môi Minh Dạ Tuyệt khẽ cong lên, chậm rãi nói.

- Chỉ là muốn gặp Nhu Nhi? Không phải vừa rồi anh đã gặp rồi sao? Sao còn tới nữa? - Duy Nhất tiến lên một bước, đưa tay níu lấy cổ áo của anh tức giận quát.

- Đã mấy tháng nay tôi không gặp Nhu Nhi rồi, thấy thêm vài lần cũng rất tốt mà? Lại nói, dù sao con bé cũng là cốt nhục của tôi, tôi biết rõ trước kia mình rất coi thường con bé, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là một người cha gương mẫu, cố gắng bồi dưỡng tình cảm. - Minh Dạ Tuyệt nhìn vào đôi mắt nghiêm túc kia, anh nghĩ đến việc mình cần làm một người cha, những lời anh nói không phải là giả.

Quan trọng nhất là, anh muốn cô trở về bên cạnh anh

- Anh. . . . . . . - Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của anh, Duy Nhất sợ đến độ không biết nên nói gì

Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh lại muốn cướp Nhu Nhi sao?

- Yên tâm, hiện tại tôi chỉ muốn làm một người cha tốt mà thôi, cũng không có muốn đoạt lại Nhu Nhi. Tôi chỉ cần bên cạnh của cô không xuất hiện một người đàn ông nào khác, tôi sẽ không mang con bé đi. Cô vẫn là mẹ của bé, cô vẫn sẽ ở bên cạnh con bé như trước đây. Nhưng nếu bên cạnh cô xuất hiện thêm một người đàn ông khác, tôi sẽ không bảo đảm về chuyện này. - Nhìn vào đôi mắt sợ hãi của cô, Minh Dạ Tuyệt nhẹ giọng nói ra, tay không nhịn được mà khẽ chạm vào mặt cô.

Anh đáng sợ như thế sao? Đáng sợ đến độ cô luôn phòng bị anh sao?

Cô gái à, cô đang sợ tôi sẽ cướp Nhu Nhi đi sao, vì sao không ngoan một chút? Chỉ cần ngoan một chút, thì không cần lo lắng đề phòng tôi như vậy đâu.

Cảm thấy trên mặt có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào, Duy Nhất bất ngờ, vội vàng hất tay của anh ra

- Anh. . . . . . thì ra anh vẫn không hề thay đổi, anh vẫn là anh... anh không biết kiềm chế bản thân mình sao? Vì cái gì lại muốn đi vào cuộc sống của tôi thêm một lần nữa, bắt đầu từ bây giờ, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, có được không. - Duy Nhất cắn răng hầm hừ, chợt lui về đằng sau một bước rời khỏi sự va chạm của anh, thật tiếc khi cô còn tưởng rằng anh đã thay đổi, thì ra trong lòng anh vẫn chẳng có thay đổi gì cả.

- Đổi? Tôi có gì cần phải thay đổi? Cô đã nói, tôi muốn gặp con gái thì sẽ gặp con gái, cô sẽ không ngăn cản; tôi cũng đã nói, chỉ cần bên cạnh cô không có người đàn ông nào khác, tôi sẽ không mang con gái đi, một khi tôi đã nói sẽ không nuốt lời. Thế nào? Chẳng lẽ cô nghĩ nói không giữ lời, nếu như vậy, tôi cũng không cần giữ lời nữa? - Minh Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt tức giận của cô, tâm chợt rút chặt.

Cô hận anh, có thể không để ý tới anh, nhưng ở bên cạnh cô sẽ không có người đàn ông nào khác. Chỉ có như vậy, cô mới có thể trở về bên cạnh anh

- Anh . . . . . , được, tôi nói lời sẽ giữ lời, chẳng qua tôi hi vọng anh có thể giữ lời. - Duy Nhất răng cắn kêu lập cập, tay nắm chặt.

Cô không thể để cho Nhu Nhi rời xa mình, dù sao đứa bé cũng đã mất đi quyền lựa chọn, nếu anh không cố ý muốn mang con bé về bên cạnh mình, mà chỉ là muốn nhìn Nhu Nhi, thăm con xong rồi đi, thì cô cũng không có lý do gì cử tuyệt anh

- Dĩ nhiên.

- Vậy thì tốt, một lời đã định. - Duy Nhất nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh. Cô biết anh là người nói được thì làm được, chưa bao giờ lừa gạt người khác. Chỉ cần chuyện anh đã đồng ý, anh sẽ không lật lọng! Chỉ có anh thật sự đồng ý, cô có thể tin tưởng anh.

- Một lời đã định. - Minh Dạ Tuyệt nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ việc mình sẽ không nuốt lời.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Minh Dạ Tuyệt, Duy Nhất mới xoay người rời khỏi trường học, cô không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh, mỗi lần ở bên cạnh anh, thần kinh của cô lại căng thẳng, cũng gần như bộc phát.

Nhìn bóng lưng của cô khi rời đi, Minh Dạ Tuyệt thở dài một tiếng xoay người ngồi vào trong xe hơi.

Lần đầu tiên anh lại gặp một cô gái khó trị như thế, khiến cho mỗi lần anh nhìn thấy cô là lại muốn ôm cô vào lòng, chung quy tất cả đều ở vẻ mặt của cô. Sau khi nghe được lời của cô, càng muốn bóp chết cô hoặc đánh cho cô một trận tơi bời. Tại sao, cô không chịu ngoan ngoãn nghe lời một chút?

Trở lại công ty, Minh Dạ Tuyệt ngồi ở trước bàn làm việc sững sờ nhìn những tài liệu kia, thế mà một chữ cũng không vào đầu anh được.

Đến tột cùng cô là một người thế nào? Hiện tại mới phát hiện anh chẳng hiểu gì về cô, cô như vậy, để cho anh không thích ứng, muốn như thế nào, cô mới có thể trở lại đây?

Người đàn ông bên cạnh cô không phải là người đàn ông đơn giản, Đông Phương Dực ở ngoài sáng, ai vừa nhìn hồ sơ sẽ hiểu ngay, thân thế và bối cảnh của anh, đang cùng anh có quan hệ hợp tác, anh cũng đã có phái Phương Lập Được điều tra, quan trọng là lai lịch của Trang Nghiêm, thân phận của anh tựa như có rất nhiều điều bí ẩn, nhìn bên ngoài anh cũng không có sự nghiệp gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng cùng Duy Nhất đi tìm những loài hoa lạ, những thứ khác cũng không có gì lạ, nhưng cũng không quá mức bình thường, cho nên anh càng thêm nghi vấn.

Duy Nhất trở lại tiệm bán hoa, cả một buổi chiều cũng không yên lòng, mắt cứ nhìn đồng hồ, cô sợ Minh Dạ Tuyệt sẽ làm những chuyện mà cô không ngờ tới. Tuy nói, lấy sự kiêu ngạo của anh, anh sẽ không lật lọng. Nhưng, chỉ cần không thấy Nhu Nhi, lòng của cô cũng không buông lỏng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cảm thấy sao gian nan quá đỗi, lần đầu tiên cô không thể tập trung vào công việc, lần đầu tiên biết tư vị lo lắng ra sao. Lần nữa nhìn về đồng hồ, thấy thời gian đã sắp tới rồi, Duy Nhất báo nhân viên một tiếng rồi chạy ra ngoài.

"Két. . . . . ." Một tiếng thắng xe chói tai vang lên, Duy Nhất lập tức xuống xe, thì thấy có người đã đến sớm hơn cả mình.

Anh? Làm sao anh lại tới sớm như vậy?

Chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông tay ôm ngực tựa xe thể thao đen, mắt nhìn thẳng vào cổng trường học, giống như là đang suy nghĩ gì đó. Vẻ mặt lộ ra một tia mê man và cô độc. Trên người có một tia nguy hiểm làm cho người ta không dám mạo hiểm đến gần.

- Sao đến sớm như vậy? - Nhấc chân từ từ đi tới bên cạnh anh, chần chờ hỏi.

- Sợ cô đến đón Nhu Nhi rồi, vậy thì tôi phải đi một chuyến tay không. Làm sao cô cũng đến sớm như thế? - Thấy Duy Nhất xuất hiện trước mặt mình, khóe môi Minh Dạ Tuyệt khẽ nâng lên, cũng biết cô sẽ tới sớm thế

- Lẫn nhau, xem ra chúng ta sợ lẫn nhau nhỉ. - Duy Nhất cười nhạo một tiếng, nói.

Anh không yên lòng về cô, cô cũng không yên lòng về anh, không phải sao?

- Nên nói chúng ta tâm ý tương thông mới đúng. - Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười của cô, lạnh nhạt nói.

- Hừ. . . . . . - Duy Nhất hừ lạnh một tiếng, xoay người ngó vào cổng trường học một lần nữa, người nào tâm linh tương thông với anh.

Canh chừng từng động tác của cô, Minh Dạ Tuyệt cũng không có thêm gì, chỉ nhìn bóng dáng của cô, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười, lần đầu tiên phát hiện, dáng vẻ lạnh lùng của cô lại đáng yêu đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.