Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 110



Chương 110

Ôn Hủ Hủ giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, cô đã từng yêu hắn tận xương tủy. Cho dù năm năm trước hắn mang theo Cố Hạ xuất hiện trước mặt cô, khiến cô tuyệt vọng ngã xuống vũng máu.

Nhưng bây giờ, hắn không nhìn thấy gì trong mắt cô.

Cô giống như một mảnh đất hoang vu mùa hạ, khô cằn không có chút tươi mát của cây cỏ. Sắc mặt cô cho dù lúc này đã tái nhợt nhưng bên trong cô không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa, tĩnh lặng như ngọn đèn giữa đêm.

Chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch hoang vắng.

Hoắc Tư Tước chậm rãi siết chặt cây bút trong tay…

“Tổng giám đốc, cô Ôn, hai người vẫn còn ở đây sao? Cái kia…… Tiểu thiếu gia đã tắm rửa xong, nhưng cậu ấy không muốn mặc quần áo, cậu ấy nói…… nói muốn cô Ôn lên mặc giúp cậu ấy.”

Ngay khi không khí trong phòng làm việc căng thẳng đến mức giống như đã đến một thế giới khác, thì Lâm Tử Dương đẩy cửa đi vào, anh ta nói Hoắc Dận ở trên lầu muốn Ôn Hủ Hủ giúp cậu mặc quần áo.

Ôn Hủ Hủ mặt trắng như tờ giấy, đáy lòng càng lạnh lẽo……

Nhưng lúc này, sau khi cô nghe thấy con trai đang tìm mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Dận Dận làm sao vậy?”

“Tôi… tôi cũng không biết, tiểu thiếu gia vẫn luôn ở trong phòng tắm không chịu đi ra, nói muốn cô đi lên, không biết có phải bụng có chút không thoải mái hay không?”

Lâm Tử Dương suy đoán.

Ôn Hủ Hủ chỉ nghe có vậy sắc mặt đã thay đổi, bất chấp việc đang cãi nhau với Hoắc Tư Tước cô lập tức chạy lên lầu tìm Hoắc Dận.

Đây chính là người mẹ, bất luận là đang gặp chuyện gì nhưng chỉ cần nghe thấy con trai có chuyện cô sẽ ngay lập tức bỏ qua vết thương mà chạy đến với con.

Lâm Tử Dương đứng phía sau lưng Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn người đàn ông còn đứng trong phòng làm việc,thấy hắn cũng nhìn qua bên này, thở dài một tiếng…

——

Ôn Hủ Hủ đi lên phòng trên lầu

Thật ra,Hoắc Dận bảo Lâm Tử Dương đi xuống gọi mẹ lên, cậu biết cha nhất định sẽ bắt nạt mẹ. Mà Hoặc Dận đã từng hứa sẽ bảo vệ tốt cho mẹ, nếu để cho Mặc Bảo biết được cậu ta nhất định sẽ rất tức giận.

Vì thế Hoắc Dận mới bảo Lâm Tử Dương đi xuống.

Mà lúc Lâm Tử Dương đi xuống, cậu cũng nhân cơ hội cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Mặc Bảo.

“Alo? Hoắc Dận, là cậu sao?”

Mặc Bảo đang ở nhà trẻ cũng đã sớm muốn gọi điện thoại cho Hoắc Dận, buổi sáng nghe được mẹ nói Hoắc dận bị bệnh, cậu vẫn áy náy còn có lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Hoắc Dận.

Đáng tiếc, Mặc Bảo vẫn không có dũng khí, sợ người anh trai này không tiếp điện thoại của cậu.

Cũng may, Hoắc Dận đã chủ động gọi tới.

Mặc Bảo vô cùng vui vẻ: “Hoắc Dận, xin lỗi cậu, tôi không biết là chỉ vì tôi không cho mẹ tới thăm cậu mà hại cậu bị bệnh, câu không sao chứ? Tôi thật sự không phải cố ý, chỉ là tôi thấy người ba thối tha luôn bắt nạt mẹ nên có chút đau lòng, không muốn giao mẹ cho người đàn ông như vậy nữa, Hoắc Dận, cậu có thể hiểu cho tôi không?”

Mặc Bảo xin lỗi người anh em sinh đôi của mình qua điện thoại.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.