Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 116



Chương 116

Ánh mắt Hoắc Tư Tước âm trầm nhận lấy, lại phát hiện, chữ viết này quả thật rất đẹp, vừa cứng cáp lại vừa phiêu dật như nước chảy mây trôi, ngay cả công ty mời phiên dịch tiếng Nhật phỏng chừng cũng không có viết tốt như vậy. Mà nội dung của nó —

“Matsushimaya? Thu mua?”

“Cái gì? Tổng giám đốc…… Ý của ngài là – -!!”

Lâm Tử Dương nghe được mấy chữ này, cũng lập tức sợ hãi.

Đó không phải là điều họ vừa nói sao? Vậy cuộc gọi lúc đó được nhận là từ văn phòng này?

Vậy là ai? Lâm Tử Dương thì không thể nào, mà vị tổng giám đốc đại nhân này càng không. Vì hai người bọn họ vừa ở ngoài mới trở về văn phòng.

Còn ai dám đến văn phòng này? Đây chính là phòng làm việc của tổng giám đốc, bình thường nếu không được sự cho phép của Hoắc tư Tước thì ngoại trừ Lâm Tử Dương và vị BOSS này thì không một ai dám vào.

Chẳng lẽ – -!!

Lâm Tử Dương đột nhiên trong lòng dâng lên một loại ý niệm rất hoang đường trong đầu, rồi nhanh chóng hướng tầm mắt về phía Hoắc Tư Tước, phát hiện lúc này hắn cũng giống như anh ta cầm tờ giấy trên tay và không nói lời nào, nhưng là biểu tình của hắn lại cực xấu.

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ trong tay, một hồi lại ngước mắt đảo qua một ít mảnh Lego trẻ em rơi rải rác trên sô pha đối diện.

Càng nghĩ càng đáng sợ!!

——

Ôn Hủ Hủ dẫn theo Hoắc Dận trở lại vịnh Thiển Thủy.

Nhưng cô cũng sớm có sự chuẩn bị trước khi bước vào, Hoắc lão gia đã về tới từ sớm, trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Chỉ là cô có chút bất ngờ đó là người giúp việc đáng ghét kia không thấy đâu nữa.

“Dì Trần đã được cho nghỉ việc rồi. Hoắc lão gia thấy bà ấy lớn tuổi làm việc không được nhanh nhẹn như trước nên đã cho bà ấy nghỉ việc. Tôi là người mới đến, cô cứ gọi tôi là chị Vương là được.”

Thái độ của người giúp việc mới tới rất tốt, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ nghi hoặc, chủ động giải thích cho cô.

Bị cho nghỉ việc sao?

“Bị cho nghỉ việc là được rồi. Người giúp việc ấy cực kỳ đáng ghét.”

Tâm trạng Ôn Hủ Hủ tốt hơn một chút. Chiều hôm nay trước là khi nhà trẻ tan học cô sẽ ở đây với Hoắc Dận. Cô có thể chán ghét nơi này đến mức một phút cũng không muốn ở lại. Nhưng mà, đây là nơi ở của con cô. Chỉ cần là Hoắc Dận còn ở đây thì cho dù có khó chịu đến đâu cô vẫn sẽ nhịn xuống.

Ở chỗ Hoắc Dận được một lúc. Đúng bốn giờ chiều, Ôn Hủ Hủ cũng chuẩn bị trở về.

“Dận Dận, dì phải về rồi, đã muộn rồi.”

“Ừmmm.”

Hoắc Dận đang chơi game trong phòng nhàn nhạt lên tiếng.

Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy liền đứng lên, mang vớ chuẩn bị đi ra ngoài.

“Vậy tối nay dì có đến không?”

“Cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.