Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 129



Chương 129

Thế nhưng, điều làm cho cô có chút kinh ngạc là khi người đàn ông này đi vào tiến tới tủ quần áo lấy ra một cái khăn mỏng. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trong cửa tủ anh mở ra, rõ ràng đều là áo sơ mi nam còn có âu phục, không có quần áo của phụ nữ.

Có chuyện gì vậy?

Cô ngẩn ngơ, còn chưa kịp nhìn kỹ, một cái khăn lông trắng noãn ném về phía cô.

“Ở đây tôi không có quần áo phụ nữ, cô dùng tạm cái này lau đầu.” Ngừng một chút, Hoắc Tư Tước dường như ý thức được mình nói lời này có chút quá mức quan tâm. Vì thế lông mày hắn hiện lên một chút buồn bực bổ sung một câu: “Đừng để bị bệnh rồi lại lây cho con trai tôi!”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Cô cầm cái khăn mặt trên tay đứng ở đó một hồi lâu mới quấn lên đầu mình, chậm rãi lau.

Mùa này là như vậy, chỉ cần dầm mưa một tí sẽ dễ bị bệnh. Đặc biệt với người có thể chất yếu như Ôn Hủ Hủ. Năm đó, tuy rằng cô vẫn còn sống nhưng lúc sinh ba đứa nhỏ là sinh non, cho dù cô có mình đồng da sắt cũng sẽ chịu không nổi mà bị hư hỏng đi vài phần.

Cho nên, khi cầm khăn do Hoắc Tư Tước đưa, Ôn Hủ Hủ đã nhanh chóng lau khô người.

Ôn Hủ Hủ lau tóc một hồi thì nhiệt độ điều hòa trong phòng cũng tăng lên, cô cảm thấy trong người thoải mái hơn nhiều. Liếc thấy người đàn ông kia đang nho nhã nằm trên sô pha, cô cũng cầm túi kim châm cứu đi lại.

“Hôm nay anh đã ngủ được chút nào chưa?”

“Không có.”

“Còn thuốc thì sao?”

“Uống rồi……”

Cuộc trao đổi nhanh chóng kết thúc giống với cách giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Ôn Hủ Hủ hỏi xong vấn đề của mình, đưa tay qua: “Đưa tay anh ra đây để tôi bắt mạch cho anh trước.”

Hoắc Tư Tước: “……”

Ôn Hủ Hủ không quan tâm đ ến sự thay đổi của hắn mà kéo tay hắn lại gần để bắt mạch.

Hoắc Tư Tước nằm ở đó, hắn nghiêng đầu cổ tay mảnh khảnh để cho cô bắt mạch.

Đây là một loại cảm giác rất lạ.

Trong ấn tượng của Hoắc Tư Tước, người phụ nữ này vẫn giống như khi gả cho hắn năm đó. Lúc đó Ôn Hủ Hủ mới 19 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt luống cuống, khúm núm, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn cũng không có.

Vậy cô từ khi nào trở nên bình tĩnh được như vậy?

Cô bình tĩnh, hai ngón tay mang theo hơi lạnh vươn tới. Hoắc Tư Tước thậm chí cũng không nhìn ra bóng dáng rụt rè nào của cô trong quá khứ.

“Cô học cái này từ khi nào?”

“Cái gì?

Ôn Hủ Hủ đang bắt mạch nghe hắn đặt câu hỏi, ý thức từ dưới ngón tay liền rút tay về, cô liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Anh đang hỏi tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.